Vậy, hai vị thần tiên hư hư thực thực trong miệng của các dân làng kia hiện đang ở nơi đâu?
Mặc dù Kế Duyên và Thường Dịch đã nhờ người để đưa thư nhưng họ vẫn không rời đi.
Cả hai đang đứng tại khu nghĩa mộ của thôn Mao Than, nhưng hiện tại cho dù có người đi qua cũng không thể nhìn thấy.
Mà lúc này, Thổ Địa Công cũng đứng bên cạnh.
Vị trí mà ba người đang đứng chính là phần mộ của quỷ hồn mặc áo giáp kia.
Nói chính xác hơn, đó là phần mộ hợp táng của hai quân nhân vừa mới chết.
Dù gì thì người dân thôn Mao Than cũng chỉ là chôn cất người chết, không thể nào sắp xếp để “mỗi người định cư trong một ngôi nhà” được.
Lúc này, quỷ hồn mặc giáp trong ngôi mộ đã tỉnh lại.
Y đang ngồi trong mộ, nói về cuộc sống trước và sau khi chết của bản thân cho Kế Duyên và Thường Dịch nghe.
Khi sắc trời mờ dần, khu nghĩa mộ nơi đây cũng bắt đầu trở nên “náo nhiệt” hơn; quỷ hồn mặc giáp và các quỷ hồn khác dồn dập chui ra khỏi nấm mồ của chính mình.
Nếu người thường nhìn thấy cảnh tượng này, e rằng phải sợ chết cứng đấy, nhưng Kế Duyên, Thường Dịch và Thổ Địa Công tất nhiên sẽ không có phản ứng gì đặc biệt.
Sau khi nghe quỷ hồn mặc giáp kể xong câu chuyện về cuộc đời mình, Kế Duyên và những kẻ khác hiểu rằng, đối phương cũng không làm ra sự kiện gì đặc biệt trong suốt cuộc đời của mình.
Ban đầu, y chỉ là một gã Thập trưởng nhỏ nhoi (một chức vụ trong quân đội thời xưa, là đầu lĩnh của một tiểu đội gồm mười người), sau đó được thăng chức làm hộ vệ cho một vị Thiên tướng (một danh xưng cho vị trí tướng quân trong quân đội thời xưa), quân doanh đóng cách huyện Đại Hà không xa.
Nhưng trong quân lại gặp phải sự kiện tạo phản bất ngờ, cả y và vị tướng quân kia đều chết giữa trận loạn lạc, thi thể trôi theo dòng sông mà đến được nơi này.
Tuy nhiên, tên quỷ hồn mặc giáp này vẫn có chỗ hơn người.
Kế Duyên sẵn sàng tin rằng, nếu y không chết quá sớm, có thể sống tiếp đến tương lai, biết đâu chừng lại có một phen sự nghiệp lẫy lừng.
Cơ mà, cũng khó có thể khẳng định rằng y sẽ trở thành rường cột của quốc gia, của triều đình, hay lại là kẻ đứng đầu của các phe phản loạn nữa.
Dù sao đi nữa, tên quỷ hồn này tự có chuẩn mực sống của riêng bản thân, tức là dám nghĩ dám làm, không phải hạng người có tính cách nước chảy bèo trôi.
Thực ra, trong thâm tâm của hầu hết mọi người đều có một chuẩn mực sống.
Người tốt sẽ khác hẳn người xấu, và người xung quanh có thể nhận ra người xấu khá rõ ràng; có kẻ tự nhận mình không hiểu biết gì, và đa phần những người trong thành phần này luôn sống theo số đông.
Thế nên, tên quỷ hồn mặc giáp dám đứng ra lãnh đạo mọi người như thế này cũng thuộc trường hợp hi hữu.
“Vậy tương lai, ngươi dự định làm gì? Quỷ trở thành quân, chắc chắn Âm ty sẽ không tha.”
Nghe Kế Duyên hỏi thế, tất cả mọi quỷ hồn trong khu nghĩa mộ đều trở nên yên lặng.
“Vậy chúng ta sẽ không làm quân nữa, yên phận trong nấm mồ thôi, hoặc bị áp giải đến Quỷ thành trong Âm ty cũng được.”
Thổ Địa Công gật đầu.
“Hôm nay, số lượng quỷ hồn trong Quỷ thành nơi Âm ty còn nhiều hơn cả người sống trên Dương thế nữa.
Đây là thời điểm đang thiếu nhân lực.
Dưới tình huống bình thường, bọn họ sẽ không dám tùy tiện sử dụng các ngươi.
Nhưng sau cuộc chiến chống lại bọn Dịch quỷ kia, ta sẽ bảo đảm cho các ngươi bằng danh tính của mình.
Đến khi đó, mặc dù Âm ty có thể điều động các ngươi, nhưng các ngươi cũng không được cấp danh phận Quỷ sai đâu nhé.
Nhưng tốt xấu gì, trở thành một phần tử của Âm phủ vẫn là một chuyện không tệ.”
Những lời của Thổ Địa Công kiến các quỷ hồn của khu nghĩa mộ vô cùng hứng thú, vì nếu gia nhập Âm phủ thì dù tệ cách mấy vẫn hơn hiện trạng yếu ớt như bây giờ.
Vốn dĩ, Kế Duyên từng nghĩ đến việc tìm cách đưa các quỷ hồn này đến Vô Nhai quỷ thành.
Nhưng quỷ hồn cũng giống như người thường, có tình cảm quê hương rất sâu đậm.
Việc bọn họ có thể ở lại đây là một chuyện tốt, lại còn có cơ hội hợp thức hóa danh phận nơi Âm ty, vẫn tốt hơn là đến Quỷ thành.
Thế nên, hắn cũng không đề cập đến chuyện này.
“Nếu Âm ty bằng lòng, các ngươi cũng nên đến đó.”
Nói xong, Kế Duyên ngẫm nghĩ gì đó rồi lại bổ sung một câu, bèn quay sang nói với Thổ Địa Công.
“Ngươi có thể xem xét rồi đề cập về ta và Thường tiên sinh với bên Âm ty, ắt hẳn bọn họ sẽ giải quyết linh động hơn rất nhiều.
Ngươi cũng tránh được nhiều phiền phức.”
Thổ Địa Công vội vàng chắp tay đa tạ.
“Tiểu thần lĩnh pháp chỉ!”
“Ừm.”
Kế Duyên nhìn lên bầu trời đêm, sau đó cùng Thường Dịch liếc nhau.
“Thường tiên sinh, đi thôi.”
“Được.”
Hai người khẽ chắp tay chào hỏi về phía Thổ Địa Công và các quỷ hồn trước khi cưỡi mây bay đi, còn Thổ Địa Công và các quỷ hồn ở lại cũng tiễn cả hai bằng ánh mắt đầy lưu luyến.
Chỉ là khi đám mây kia bay đi xa rồi, chợt một luồng sáng yếu ớt bắn ngược trở lại khu nghĩa mộ.
Sau khi vầng sáng ấy biến mất, bỗng nhiên có hai đồng Pháp tiền hiện ra trong tay tên quỷ hồn mặc giáp kia.
...
Ròng rã sớm chiều bay trên bầu trời, phương hướng di chuyển của hai người dĩ nhiên là phía Đông Nam.
Trên đường trở về, cuối cùng Kế Duyên cũng có cơ hội thích hợp để hỏi chuyện Thường Dịch.
“Chi mạch của Tiên Hà đảo ở cực Tây Bắc đã bị bọn yêu ma phá hủy.
Thế, tông môn của ngươi có phái người đến xây dựng lại sơn môn nơi đó không?”
Nếu thành lập một sơn môn có tu sĩ Tiên Hà đảo trấn giữ tại đây, ở một mức độ nhất định, việc này có thể giúp răn đe lũ yêu ma hạn chế gây họa.
Cho dù nhân gian đang hỗn loạn, thậm chí có đủ các loại yêu ma quỷ quái, si mị võng lượng, thì bọn chúng cũng không dám lộng hành quá mức.
Nhưng giờ chi mạch kia đã bị hủy, liệu có sinh ra kẽ hở nào không?
Tuy nhiên, câu trả lời của Thường Dịch cũng khiến Kế Duyên cảm thấy yên tâm hơn.
“Nếu Tiên Hà đảo chúng ta bỏ luôn sơn môn kia, há chẳng phải nói rằng tiên tu chúng ta e sợ bọn yêu ma đó à? Mà dù là do thể diện, chưởng giáo sư thúc cũng sẽ không từ bỏ nơi đây.
Không những thế, những đồng môn còn sống kia cũng không nuốt trôi được cục tức này.
Dù người phàm gọi chúng ta là Tiên nhân, nhưng Tiên nhân vẫn biết tức giận mà.”
Kế Duyên mỉm cười.
“Đâu có ai nói Tiên nhân sẽ không thể tức giận đâu!”
“Đúng vậy đấy!”
Lúc xuất phát, cả hai đã bày trận để mượn lực nhằm bay nhanh hết mức, nhưng khi quay về cũng không cần gấp gáp như vậy.
Dĩ nhiên, thời gian bay về cũng khá lâu, đã nửa tháng mà còn chưa đến nước Đại Trinh được.
Ngược lại, Thường Dịch thế mà nhận được một tin tức đặc thù truyền đến.
Một ngày nọ, trong lúc đang cưỡi mây lướt nhanh thì Thường Dịch và Kế Duyên đột nhiên nhìn thấy một vầng hào quang từ xa bay đến với tốc độ rất nhanh.
Nhưng theo góc nhìn của Kế Duyên, hướng đó không có hơi thở của người sống.
“Kế tiên sinh, đây là phi kiếm truyền thư của Tiên Hà đảo.”
Các đệ tử chân truyền của Tiên Hà đảo sẽ để lại khí tức của thân hồn tại sơn môn.
Nếu sơn môn có việc quan trọng, trước tiên nơi đó sẽ dùng phần khí tức ấy để tính ra vị trí đại khái mà môn nhân của mình đang tọa lạc, tiếp theo là dùng phi kiếm hoặc một loại pháp khí nào đó để định vị và tiến về phần khí cơ kia, cuối cùng là truyền thư đến.
Trong lúc Thường Dịch giải thích, vầng hào quang đã đến gần.
Y bèn vẫy tay, vầng hào quang lập tức