Hầu như tất cả dân chúng ở kinh thành Đại Tú đều từng đi vào miếu Thành Hoàng, đều thắp lên nén hương cầu phúc.
Dù không phải ai cũng có khả năng nhớ rõ diện mạo của Thành Hoàng nhưng đều có thể nhận ra hóa trang của Thành Hoàng.
Huống chi ngay lúc này, trên thân Thành Hoàng còn hiện ra thần quang rạng rỡ.
“Thành Hoàng gia! Đây là Thành Hoàng gia sao?”
“Đúng là Thành Hoàng gia! Hôm trước ta mới đi qua miếu Thành Hoàng, dáng vẻ của Thành Hoàng gia y hệt như lúc này!”
“Sao Thành Hoàng gia lại bỗng nhiên đến nơi này! Hình như vị tiên trưởng kia mời đến...”
“Mời, mời ư?”
Những thủ vệ này đều thấy rất rõ, cái kia mà được xem là mời à, là gọi đến đấy.
Đừng nói là bọn họ, ngay cả Kiều Dũng đi cùng Kế Duyên và lão ăn mày cũng đang há hốc, khó nén nỗi kinh hãi lại được.
Hoàng triều Đại Tú không tính là một nước nhỏ, nhân khẩu ở kinh đô cũng rất nhiều.
Với tư cách là Thành Hoàng chính thần của kinh thành Đại Tú, có quan hệ mật thiết với Đại Tú, chắc chắn được hoàng triều to lớn ủng hộ.
Vì vậy, Thành Hoàng ở kinh đô tự nhiên sẽ có pháp lực thâm hậu, không phải những thần linh địa chích bình thường có thể so sánh được.
Chính bởi vì biết rõ điểm này của bản thân, giờ phút này Thành Hoàng của kinh đô mới càng thêm kinh ngạc.
Chỉ trong nháy mắt, Thành Hoàng cảm thấy hỗn độn và choáng váng, dường như thay hình đổi vị, bị ép phải hiện thân ở nơi này.
Hơn nữa, trước khi hiện thân, nhờ cảm giác của linh đài, Thành Hoàng biết được mình đã bị cao nhân dùng thuật “Câu thần”, trực tiếp câu đến nơi đây.
Dù bình thường vẫn có thói quen cao cao tại thượng, dù trong lòng vẫn khó mà tin được, thì lúc này Thành Hoàng vẫn kịp phản ứng.
Gã không dám chậm trễ chút nào, vội vàng khom mình hành lễ với lão ăn mày và Kế Duyên.
“Thành Hoàng kinh đô Sở Ninh, ra mắt hai vị tiên trưởng!”
Mặc dù Thành Hoàng đã cố gắng hết sức để kìm chế sự kinh hãi trong lòng nhưng thanh âm vẫn còn chút run rẩy.
Điểm này không thoát khỏi thính giác của Kế Duyên, mà đây cũng chính là hiệu quả mà cả hắn và lão ăn mày đều muốn đạt tới.
“Ừ, Sở Thành Hoàng chớ trách.
Ta và Kế tiên sinh cũng không có quá nhiều thời gian nhàn rỗi, mà mấy thủ vệ này nói là quốc sư Đại Tú đang ở chỗ ngươi, nói chúng ta ngày khác lại tới.
Lão ăn mày ta suy nghĩ, ngày khác đến cũng chưa chắc gặp được y ở đây.
Tốt nhất vẫn là hôm nay gặp một lần.
Chúng ta cũng không biết miếu Thành Hoàng ở đâu, nên nhờ ngươi chuyển lời giúp chúng ta nhé.”
Lời này của lão ăn mày nói rất nghiêm túc, không có cười đùa cợt nhả như ngày xưa.
Nhưng khi lão nói ra, Kế Duyên đứng bên cạnh suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
Đúng là tiên đạo cao nhân cũng là người rất biết cách nói chuyện đấy chứ.
Tất nhiên Thành Hoàng nghe hiểu được ý của lão ăn mày, vội vàng đáp lời.
“Tại hạ lập tức trở về miếu Thành Hoàng, báo tin cho Quốc sư đại nhân.
Đúng rồi, hai vị tiên trưởng có nguyện ý gặp Thánh thượng một lần không?”
“Kính xin Thành Hoàng mời Quốc sư đến đây.
Cứ nói Kế Duyên đến chơi.
Năm đó, ta đã từng nói với Kiều chính sử ở Đông Hải rồi.
Hy vọng Quốc sư vẫn chưa quên.”
Kế Duyên trả lời, đồng thời không nói rõ có chịu gặp mặt Hoàng đế hay không, chỉ nói là mau mời Quốc sư mà thôi.
Thành Hoàng nhanh chóng đáp lại Kế Duyên.
“Tại hạ sẽ đi ngay.
Quốc sư vẫn chưa quên việc này đâu, vừa rồi còn nhắc với ta nữa.
Tại hạ sẽ đi ngay!”
Nói xong, Thành Hoàng lại chắp tay hành lễ với hai người.
“Tại hạ xin được cáo lui trước!”
Nói xong, Thành Hoàng hóa thành một đạo huyễn ảnh, vội vã rời khỏi Hoàng thành.
Đợi Thành Hoàng vừa đi, lão ăn mày mới cười nói với Kế Duyên.
“Kế tiên sinh, chiêu thức của lão ăn mày ta không quá phận đâu nhỉ.”
“Vừa đủ.”
Kế Duyên gật đầu trả lời.
Lão ăn mày khẽ cười, nhìn thủ vệ thị vệ Thiên Sư Xử.
Bọn họ phản ứng cũng khá nhanh, nhanh chóng hành lễ.
“Hai vị tiên trưởng, chúng ta có mắt mà không thấy Chân tiên.
Mong hai vị tiên trưởng thứ lỗi!”
Khi các thị vệ đang hành lễ, ở bên trong Thiên Sư Xử cũng có thanh âm truyền ra.
Nương theo tiếng bước chân đi tới, có ba vị tu sĩ mặc pháp bào xuất hiện.
Bởi vì động tĩnh câu thần của lão ăn mày lúc trước, mấy vị tu sĩ đang tu luyện trong Thiên Sư Xử cũng bị đánh thức.
Bọn họ đi ra cửa với tốc độ nhanh nhất, đúng lúc thấy các thị vệ đang thi lễ với Kế Duyên và lão ăn mày.
“Hai vị này là ai?”
Lúc mấy người tu sĩ nhìn về phía Kế Duyên và lão ăn mày, bọn họ không hề cảm giác được hai người có lực pháp thần quang hiển lộ; nhưng hai người này chắc chắn không phải là phàm nhân, ít nhất là không phải phàm nhân bình thường.
“Mấy vị tiên sư, lúc nãy hai vị tiên trưởng này đã gọi Thành Hoàng gia đến đây.
Hiện tại, Thành Hoàng gia đã đi tìm Quốc sư rồi...”
Thị vệ đại khái nói rõ tiền căn hậu quả một lượt, nhưng ba người tu sĩ chỉ chú ý đến quá trình Câu thần.
“Gọi Thành Hoàng? Tới đây?”
Ba người có vẻ nghi hoặc.
Sau đó một người lớn tuổi hơn một chút bỗng ngây người, dường như nhớ tới cái gì, vội vàng hành lễ với Kế Duyên và lão ăn mày.
“Hai vị tiền bối, kính xin vào trong nghỉ ngơi, dùng chút trà nước điểm tâm, đợi Quốc sư trở về ạ!”
“Mời hai vị vào trong!”
Kế Duyên nhìn Kiều Dũng, nói.
“Kiều công, cùng đi vào đi.”
“Ách, à dạ...
...
Bên trong miếu Thành Hoàng ở kinh đô, giờ đã rối tung cả lên.
Lúc trước, trong đại điện miếu Thành Hoàng, Thành Hoàng cùng với Hoàng đế và Quốc sư của Đại Tú đang ngồi với nhau.
Bọn họ vốn đang ngồi uống trà nói chuyện phiếm, nói về sự tình đại hội Tiên Du.
Lão Hoàng đế rất quan tâm đến sứ giả mà Đại Tú phái đi, không biết có thể bước chân vào hội trường của đại hội Tiên Du hay không.
Quốc sư và Thành Hoàng đều biết lão Hoàng đế nghĩ nhiều rồi, tuyệt đối không có khả năng ấy.
Quốc sư đã từng khuyên nhủ Hoàng đế nhưng lão vẫn chưa từ bỏ ý định, vì vậy hôm nay đến đây hỏi chuyện Thành Hoàng.
Thành Hoàng Sở Ninh cũng bất đắc dĩ, chỉ giải thích.
“Bệ hạ, ta chưởng quản Âm Ti của kinh thành nhiều năm, dù gì cũng được xem là thần chích nên có vài con đường thu thập thông tin.
Đại hội Tiên Du chính là tiên đạo thịnh hội, thế tục triều đình rất khó...”
Lời còn chưa dứt, pháp thể của Thành Hoàng bỗng trở nên mơ hồ, sau đó hóa thành một làn khói mù gió lốc, biến mất trong đại điện.
“Cái gì??”
Quốc sư Đại Tú đứng vụt dậy.
“Bảo hộ bệ hạ! Người đâu, bảo hộ bệ hạ!”
“Hộ giá! Hộ giá!”
Thị vệ bên cạnh Hoàng đế kích động không thôi.
Trong nháy mắt, rất nhiều đại nội cao thủ nhảy vào trong điện, thị vệ bên ngoài cũng trở nên căng thẳng hơn.
“Quốc sư, Thành Hoàng đâu? Bị yêu tà bắt đi rồi sao?”
Vẻ mặt lão hoàng đế cũng lộ vẻ kinh hãi, nhìn Quốc sư Môn Ngọc Thông cũng đang thấp thỏm không yên.
Nếu có thể nhìn thấy tận mắt lão ăn mày thi triển thuật Câu thuần, vị quốc sư đây chắc chắn có thể nhận ra thuật này.
Nhưng vấn đề ở chỗ, dù nhận ra người đó đang thi triển thuật Câu thần, vậy cũng không có nghĩa là biết được bộ dáng của vị Thần linh chịu tác động kia sẽ ra sao vào thời điểm bị câu đến.
Do đó, Môn Ngọc Thông cũng hơi bối rối, trong lòng thấp thỏm không yên.
“Bệ hạ chớ hoảng sợ, có Môn mỗ ở đây