Hiện tại, điều kỳ lạ nhất của đại hội Tiên Du đã bắt đầu từ đây trở đi.
Dường như hội trường của đại hội đã không còn là một địa điểm nữa rồi.
Không chỉ vậy, hầu hết những tu sĩ có tu vi càng cao bên Thiên Đạo phong này đều chú ý đến Tiên Lai phong bên kia.
Đương nhiên, đại hội bên Thiên Đạo phong cũng rất đặc sắc đấy.
Có lẽ bởi vì Tiên Lai phong đã thu hút quá nhiều sự chú ý, nên hội nghị năm nay có vẻ cực kỳ hài hòa.
Mặc dù vẫn có lúc đấu pháp, nhưng tổng thể dường như rất ôn hòa, ít nhất là ôn hòa hơn kỳ đại hội Tiên Du lần trước rất nhiều.
Từ góc nhìn nơi vị trí ngồi của Ngọc Hoài Sơn, mọi người đều đang để ý về tình hình luận đạo của hai phe hiện tại; bọn họ sắp đến thời điểm xảy ra tranh chấp rồi.
Theo lẽ thường, hiếm có ai đủ sức thuyết phục được đối phương trong những cuộc luận đạo thế này.
Dù gì đi nữa, mỗi người đều có lòng tự ái riêng.
Lúc này, đài Luận đạo đang thảo luận về Thổ trong Ngũ hành, bởi vì Tiên Lai phong lúc này đang hiện ra dị tượng của hành Thổ.
Tu sĩ hai bên cũng dùng điều này để suy đoán, diễn pháp và phản bác lẫn nhau.
“Sư phụ, rõ ràng bọn họ đang nói về đạo lý rất huyền diệu, chẳng lẽ khen đối phương một câu thì khó đến như vậy sao?”
Cầm một hạt bồ đào trong tay, Thượng Y Y vừa vuốt nhẹ, vừa hỏi thăm Dương Minh chân nhân bên cạnh.
“Y Y, những người được gọi là tiên tu cũng chỉ là con người, tâm cảnh cao đến đâu cũng có lúc không kiên nhẫn.
Đương nhiên, đài Luận đạo chính là nơi bàn luận về Đạo, nhưng những gì mà mọi người nói cũng chưa hẳn là Đạo.
Ít nhất, sẽ không phải là loại Đạo mà kẻ đối diện thừa nhận…… “
Nhìn về phía đài Luận đạo một chút, sau đó Dương Minh nhìn về nhóm hậu bối của Ngọc Hoài Sơn, nói một cách thấm thía.
“Tâm của người tu tiên rất kiên cố.
Vốn dĩ, dựa trên một khỏa đạo tâm kiên định của một người hết lòng cầu đạo, dù đạo lý của đối phương có tinh diệu đến mức nào - nhưng nếu khác đường với đạo của bản thân, thì đạo ấy cũng sẽ không thể đủ tinh diệu để người người thật lòng khâm phục.
Đó chính là: Không phải Đạo của ta, vậy nên sẽ tranh luận, và thậm chí là diễn ra đấu pháp.
Tất cả đều góp phần để ma luyện Đạo của chính mình.
Đây cũng là một trong những ý nghĩa ban đầu của đại hội Tiên Du.
Mà dù sao đi nữa, chúng ta cũng đừng chen chân vào.”
Ngụy Nguyên Sinh ngáp một cái, không phải vì nó thích xao nhãng, mà là thật sự buồn ngủ.
Đạo hạnh của nó khá nông cạn; đã lâu như vậy không ngủ, chỉ dựa vào tĩnh tọa như vậy vẫn rất khó mà bổ sung tinh thần đầy đủ.
“Ây da, tại sao không thể gặp thêm một vài vị tiền bối như Lưu chân nhân trước đây nhỉ? Người ta có chia sẻ với chúng ta về những kiến thức thú vị, khám phá những điều chưa biết...!Thật tốt làm sao...”
“Nguyên Sinh, có mệt mỏi thì cứ ngủ một chút đi.
Đại hội Tiên Du sẽ không kết thúc sớm đâu.
Cho dù bên này kết thúc, nếu Tiên Lai phong chưa có kết quả, chúng ta cũng không thể rời đi được.”
“Không ạ, con đang chờ đồ ăn mang tới!”
Ngụy Nguyên Sinh lắc đầu, ý bảo không ngủ.
Bởi vì mỗi ngày sẽ có các tu sĩ Cửu Phong Sơn đặc biệt gửi trái cây giàu linh khí đến cho các tu sĩ của mỗi tiên môn.
Về phía đài Luận đạo, sự cộng hưởng lẫn nhau của các phép thần thông biến hóa mang đến từng đợt chấn động, càng khiến những tấm Linh phù treo trên cao kia diễn hóa ra các loại ý cảnh và cảnh vật khi hai phe đang đấu pháp.
Thời điểm này, có người rơi xuống đỉnh núi nhỏ mà nhóm người Ngọc Hoài Sơn đang tọa lạc, nhưng đó cũng không phải là người đến của Cửu Phong Sơn.
Đó là một vị tiên tu xa lạ.
Y mặc trường bào màu tím nhạt, đội tiểu quan, đeo trâm ngọc, trên cằm có bộ râu đen dài khoảng một xích.
Kẻ này trông rất khí độ, nhìn thoáng qua cứ ngỡ là trung niên, nhưng nhìn kỹ lại thì thấy có vẻ rất già cỗi.
Sự xuất hiện của người đàn ông này khiến mọi người của Ngọc Hoài Sơn đều nhìn chằm chằm vào.
Y cũng rất nho nhã, cúi đầu hành lễ với nhóm người của Ngọc Hoài Sơn.
“Bỉ nhân là Tung Luân, bái kiến các đạo hữu Ngọc Hoài Sơn!”
“Bái kiến Tung đạo hữu! Chẳng hay đạo hữu là tiên tu phương nào, đến đây có việc chi?”
Chưa bàn đến việc kẻ này có tu vi nông cạn hay không, Ngọc Hoài Sơn cũng chưa quen thuộc nơi này, thế nên cũng không dám vô lễ.
Dương Minh gọi mọi người của Ngọc Hoài Sơn đứng dậy đáp lễ, còn hỏi ý đồ của người vừa đến đây.
Ngộ nhỡ kẻ này đòi luận đạo, vậy phải nhanh chóng khước từ, nhất quyết không thể bước lên đài Luận đạo được.
Dương Minh và Cừu Phong đều rõ một chuyện, Tử Ngọc chân nhân của Ngọc Hoài Sơn bên mình đã từng để lại một ít ân tình trong lần đại náo lúc luận đạo năm xưa.
Không chừng người ta nhận ra Ngọc Hoài Sơn đã đến đây, thế nên mới hiện thân đòi lĩnh giáo.
Tung Luân thu hồi lễ tiết, cười nhẹ rồi giải thích.
“Tung mỗ đến đây không phải để luận đạo với các vị đâu.
Chỉ là, nghe nói có một vị Kế tiên sinh tên Kế Duyên, cũng là tu sĩ của Ngọc Hoài Sơn, nên đặc biệt đến đây để nói lời cảm tạ.”
Kế tiên sinh à?
Dương Minh nhìn về phía sư đệ Cừu Phong của mình, sư đệ của y cũng lắc đầu, ý bảo bản thân chưa bao giờ nghe Kế tiên sinh nhắc đến người này.
Kế tiên sinh làm việc rất khó lường, cũng không hẳn là kể hết mọi chuyện với họ, nên không biết đến vị nhân vật Tung Luân này cũng là chuyện hiển nhiên.
Đối phương cho rằng Kế DUyên là tiên tu của Ngọc Hoài Sơn, nhưng Dương Minh cũng không dám tranh thủ mối quan hệ này, thế nên lập tức giải thích ngay.
“Tung đạo hữu hiểu lầm rồi.
Kế tiên sinh có quan hệ rất thân thiết với Ngọc Hoài Sơn, nhưng cũng không phải là tu sĩ của núi chúng ta.
Ngài ấy chỉ tu hành một mình, cao lắm cũng chỉ là láng giềng của Ngọc Hoài Sơn mà thôi.”
Tuy núi lớn Ngọc Hoài Sơn cách huyện Ninh An chưa đến một nghìn dặm, nhưng khoảng cách này không phải là quá xa xôi đối với một vị cao nhân tu tiên.
Do đó, dùng từ “láng giềng” cũng không hề quá đáng.
“Ồ, thì ra là thế!”
“Đạo hữu có thể ngồi chờ ở đây.
Kế tiên sinh và chân nhân của Ngọc Hoài Sơn đang ở Tiên Lai phong lúc này.
Nếu luyện xong bảo vật, chắc chắn sẽ sang đây tìm chúng ta đấy.”
Khi nói những lời này, Dương Minh không khỏi nở nụ cười.
Hai vị trưởng bối đang ở tại Tiên Lai phong, giữa đại hội Tiên Du này, sức nặng tên tuổi của hai vị ấy cũng quả thật không hề nhẹ đấy.
Nếu xét ở một góc độ khác, đây cũng là một phần vốn to tướng của Ngọc Hoài Sơn trong lần đại hội Tiên Du này.
Ngay cả khi bị người ép buộc ra luận Đạo, bọn họ cũng có thể đường đường chính chính nói: “Chúng ta đều là tiểu bối.
Hai vị trưởng bối đều đang bận việc tại Tiên Lai phong.
Khi nào xong việc, hai vị ấy sẽ về đây để luận Đạo cùng ngươi.”
Ai cũng chắc mẫm rằng, sẽ không có quá nhiều người dám tìm đến Ngọc Hoài Sơn để mời luận Đạo đâu.
Dương Minh chỉ lịch sự nói thế thôi, nhưng không ngờ người lạ mặt kia lại bước đến một chiếc bồ đoàn trống rồi ngồi xuống.
Hơn nữa, y cũng nói rõ đầu đuôi sự tình.
Hóa ra là hai mươi năm trước, y từng băng ngang khu vực Đại Trinh, phát hiện ra một hạt giống tốt rồi thu làm đồ đệ.
Thằng nhóc ấy tên là Mạc Vũ.
Hiện tại cũng không thích hợp lắm để dẫn tên nhóc ấy theo, thế nên lưu lại chút thủ đoạn rồi đi trước, chờ xong việc nơi này thì quay lại tìm đến đồ đệ mình.
Nhưng những tin đồn của Thiên Cơ các về đại thế của Vân Châu đã lan truyền nhanh chóng.
Trong lúc tin đồn lan nhanh như vậy, cả Tiên tu và Phật tu đều không có quá nhiều phản ứng, nhưng bọn ma quỷ lại sinh động hẳn lên.
Một phần lớn bọn chúng dần tụ tập về phía Đại Trinh, muốn kiếm chác chút ít trong lúc vận số của Đại Trinh đang trong giai đoạn cực thịnh.
Từng kẻ một, không khác gì