Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
Biên: Thương Khung Chi Chủ
***
Vốn dĩ bọn yêu ma đang vô cùng kiêng kỵ Kim Giáp lực sĩ, thế nên lời nói của Đồ Tư Yên cũng tựa như tăng thêm hàng tấn trọng lượng lên nỗi kiêng kỵ này.
Bọn yêu ma kia không hề chiến đấu liều mạng với Kim Giáp lực sĩ, cũng không cố gắng thi pháp để tiêu diệt y nữa.
Thay vào đó, bọn chúng chỉ ngự thủy, ngự lôi và ngự thổ, ẩn mình trên không trung mà thi pháp, dùng trăm phương ngàn kế để ngáng đường vị Kim Giáp lực sĩ này.
Nếu như không có lời nói của Đồ Tư Yên hấp dẫn sự chú ý; nếu như không phải một câu “hộ pháp của Chân Tiên” quá nặng nề; nếu như mưa không quá to; nếu như vào lúc vị lực sĩ mặc Kim giáp dùng sức bóp nát, những yêu ma này có thể vứt bỏ tạp niệm cẩn thận quan sát, có lẽ bọn chúng sẽ phát hiện ra dấu vết Kim Giáp lực sĩ hấp thu một tia thổ linh.
Từ đó, có thể suy ra một vài khả năng về nhược điểm của Kim Giáp lực sĩ.
Thậm chí, vào một khắc trước khi Cự Viên chết đi, nếu bọn chúng không ngừng công kích Kim Giáp lực sĩ thì cũng có thể “thay đổi về lượng dẫn tới thay đổi về chất”, nhờ đó có thể đánh nát linh phù.
Tuy vị lực sĩ này đã trải qua kiếp lôi, đã thuộc về những vật được “trời rèn luyện” nhưng vẫn có điểm cực hạn đấy.
Nhưng làm gì có nhiều “nếu như” như vậy.
Hiện tại, trong lòng những tên yêu mà còn sống sót đều nghĩ tới việc phải cố gắng cầm chân gã khổng lồ mặt đỏ.
Thời gian không đứng về phía chúng, mỗi giây phút trôi qua càng thêm nguy hiểm.
Con rắn đen khổng lồ quấn lấy nước lũ và đất trôi đá lở liên tục xoay tròn, tạo thành một vòng xoáy cực lớn trong núi, mà trung tâm chính là Kim Giáp lực sĩ.
Dù y giẫm trên mặt đất bằng, không nhúc nhích nhưng khó có thể duy trì tốc độ di chuyển nhanh như trước đây, lộ ra vẻ khó khăn khi cất bước.
Nhưng dù là vậy, những yêu vật khác cũng chỉ giúp nhau thi pháp, không dám tới quá gần vị Kim Giáp này.
Nếu chẳng may bị mấy thứ giống như dải băng màu vàng kia cuốn lấy thì đoán chừng sẽ phải nối gót Cự Viên rồi.
Ngay cả những kẻ tự tin với độn thuật của mình thì cũng chẳng có ai cam tâm tình nguyện thử một lần, rốt cuộc thì tính mạng của mình mới là quan trọng nhất.
Đất đá và nước lũ gần như không tràn ra toàn bộ ngọn núi.
Thế xoay tròn kia quả thực đã liên kết với mây đen trên bầu trời thành một chỗ.
Nếu Kế Duyên nhìn thấy một màn này, có lẽ hắn sẽ cảm khái cảnh nước lũ ngập tràn cũng chính là như thế mà thôi.
“Bịch...Bịch...Bịch....”
Kim Giáp lực sĩ vẫn bước đi từng bước trong nước.
Từng khối đất đá đánh lên người y đều bị y vung quyền đánh nát.
“Xì xì xì xì...!Rẹt...”
Trên thân lực sĩ hiện lên hồ quang điện lập lòe; trong giây lát, y ngước lên trời.
“Rắc rắc...!Ầm...”
Trong thoáng chốc, sấm sét trên bầu trời bổ xuống, giống như quyền điều khiển lôi pháp đã bị hoán đổi ngay tại thời khắc này.
Nhưng sấm sét không đánh xuống đám yêu ma, mà là lên người Kim Giáp lực sĩ.
Một đạo lôi quang quấn quanh cánh tay phải của Kim Giáp lực sĩ.
Sau một giây, lực sĩ đột nhiên vung quyền về phía trước.
“Phanh...!Đùng...”
Lực đánh cực lớn đánh vào vòng xoáy hồng thủy, dưới đáy nổ tung thành một phiến không gian.
Một đạo sấm sét hiện ra ánh sáng màu tím tựa như chuôi của trường mâu, xuyên qua hồng thủy giữa những sợi hồ quang điện lượn quanh.
Uy lực của lôi đình không hề giảm đi vì dòng nước chảy, lôi mâu nhắm thẳng vào con rắn cực lớn ở bên ngoài.
“Mau tránh ra!”
“Ầm ách”
“Ầm ách”
Cự xà cũng cực kỳ nhạy bén.
Chỉ trong chớp mắt, nó đã né tránh được, đồng thời vận đủ yêu lực ngăn cản.
Nhưng nó vẫn bị lôi mâu xuyên qua phần đuôi.
“Rầm rầm á...!Ầm đùng đùng...”
Thế nước của cơn hồng thủy trong núi đã hỗn loạn.
Mà giờ khắc này, Kim Giáp lực sĩ trực tiếp chấn vỡ sườn núi dưới chân, phá vỡ dòng nước lũ đang phóng về phía những yêu ma ở gần đó.
Cự Xà hoảng sợ bay lên không trung.
Bây giờ, cái đuôi của gã đã không còn chút cảm giác nào.
Chỗ vết thương do đạo lôi mâu xuyên qua chỉ lớn bằng một chén cơm nhỏ nhưng miệng vết thương đã hiện ra trạng thái màu đen, hơn nữa còn có từng tia lôi quang nho nhỏ quấn lấy, mãi không chịu tiêu tan.
Quỷ dị là tuy cái đuôi không hề có cảm giác nhưng khi gã lấy tâm thần cảm nhận thì thần trí lại đau đớn cực kỳ.
“Xà huynh, mau ổn định cơn hồng thủy.
Y đang muốn thoát khốn, nhanh lên nào!”
Những tên yêu ma còn lại đều không am hiểu về ngự thủy.
Lúc này đây, bọn chúng ra sức duy trì nhưng đâu chống đỡ nổi Kim Giáp lực sĩ.
Trạng thái chạy thục mạng trong nước thế này, thật ra cũng giống như một người đang cố tiến bước giữa thiên quân vạn mã muôn trùng vậy.
Con rắn màu đen không cố được nhiều như vậy.
Gã tranh thủ thời gian ổn định cơn hồng thủy một lần nữa, đồng thời rống to với đồng bạn.
“Coi chừng sấm sét, không được để y cướp đi quyền điều khiển lôi pháp!”
...!
Bên này, tổng cộng có bốn yêu và một ma rời đi.
Khi quay đầu nhìn về chỗ sâu bên trong Pha Tử sơn, hồng thủy ngập trời, sấm sét cuồn cuộn, thậm chí thỉnh thoảng còn có chấn động truyền đến, chứng tỏ tình hình đánh nhau bên đó vô cùng thê thảm.
Lúc tiếng kêu thảm thiết của Cự Xà vang đến, mấy tên yêu ma này lại càng sợ hãi hơn, còn tưởng rằng bên kia không chống đỡ nổi nữa rồi.
May mà bọn chúng chỉ sợ bóng sợ gió, nước lũ vẫn còn chưa biến mất.
Dù ai cũng có chút suy nghĩ ích kỷ của riêng mình nhưng lúc này, mọi người đều phải đồng tâm hiệp lực với nhau.
“Hồ ly kia nói Sơn thần thích trốn chỗ sâu ngàn thước dưới miếu Sơn thần chưa xây.
Chúng ta thu liễm yêu khí trước rồi trốn vào lòng đất, sau đó trực tiếp công kích dưới mặt đất luôn.
Tất nhiên là gã sẽ trốn.
Các ngươi đồng thời dùng linh phù vây khốn của mình, định trụ Thổ linh của mấy ngọn núi xung quanh.
Gã không phản ứng kịp, chắc chắn sẽ đánh lên phù chú, đến lúc đó cùng nhau bắt lấy gã là được!”
Nữ tử lúc trước cười nhạo Đồ Tư Yên cũng ở đây, nghe vậy thì gật đầu phụ họa.
“Ừ, ra tay nhanh một chút, nếu không đêm dài lắm mộng.
Nếu có tiên nhân đi ngang qua thì không ổn đâu.”
Năm đạo yêu quang ma khí dần dần mờ nhạt, bay ra phía bên ngoài vùng núi.
Lúc này, Sơn thần Thạch Hữu Đạo đang co mình trong phủ đệ dưới mặt đấy, mong mỏi hai vị thượng tiên nhanh chóng tới đây.
Tuy Thạch Hữu Đạo biết rõ vị Kim Giáp thần tướng kia chắc chắn rất lợi hại nhưng yêu ma cũng không ít.
Động tĩnh lớn như vậy chứng tỏ yêu ma đều có thần thông quảng đại.
Bởi vì có câu ‘hai tay không thắng nổi bốn tay’, bây giờ Thạch Hữu Đạo khá bi quan.
Vì vậy, gã sợ hãi co cụp lại một chỗ.
Bản thân gã còn chưa phải Sơn thần chính thức nhưng cũng đã được hưởng thụ sự uy nghi của Sơn thần một thời gian, nên gã không nỡ bỏ đi cảm giác này.
“Thượng tiên, thượng tiên, các ngài mau đến đây.
Cứ như thế này thì yêu quái sắp thoát khốn rồi.
Đây cũng không phải việc mà một Sơn thần nho nhỏ như ta có thể trông coi được, thật sự nằm ngoài khả năng của ta mà!”
Đang lúc rất lo lắng và sợ hãi, toàn bộ lực chú ý của Thạch Hữu Đạo gần như đều nhằm vào tình huống ở phương xa.
Thậm chí, gã còn mơ hồ cảm giác được Thổ linh đang không ngừng hội tụ về nơi ấy.
Tuy không biết là do yêu quái thi pháp hay Kim giáp thần thi pháp nhưng ít ra cũng đã nói rõ tình hình chiến đấu rất kịch liệt.
“An toàn quan trọng hơn, an toàn quan trọng hơn.
Thần tướng đại nhân, không phải tiểu thần không giúp ngài, mà thật sự là