“Nhanh lên, chuẩn bị bát gỗ đi.”
Cũng là A Trạch phụ trách cầm muôi, những đồng bạn khác lần lượt lấy bát gỗ ra.
A Trạch chịu trách nhiệm múc canh nấm cho cả đám.
Hơn nữa, có rất nhiều nấm, bát của ai cũng đầy ắp.
Bữa cơm này là bữa ăn thoải mái nhất của cả bọn từ khi vào núi đến nay.
Thật ra, đã lâu không được ăn no, dù liên tục đi tìm rau dại, quả dại...!thì cũng phải may mắn lắm mới có thể cầm cự đến tận lúc này.
Một nồi lớn cơm trấu hầm cách thủy cùng cây nấm, cuối cùng được năm người ăn hết, không còn một chút vụn đồ ăn nào.
Sau khi ăn xong, năm người ngồi bên đống lửa, tựa vào vách núi sừng sững mà nhìn bầu trời xanh.
Dù biết thời tiết hiện tại rất thích hợp cho việc lên đường gấp rút, nhưng sau khi ăn xong thì chẳng ai muốn đứng dậy cả, chỉ thích ngồi đây mà hưởng thụ cảm giác thoải mái này.
“A Trạch ca, ngươi nói trên trời có thực sự có thần tiên sao?” “
“Gia gia của ta nói là có; ông ấy chưa bao giờ nói dối ta!”
“Nhưng...!Trang gia gia cũng luôn nói rằng, thiện ác hữu báo.
Vậy tại sao khi thôn làng của chúng ta gặp nạn, những kẻ bại hoại đó lại chẳng bị làm sao cả? Nếu có tiên nhân, có thần linh, tại sao những vị ấy không trừng phạt bọn chúng?”
A Trạch nhìn lên bầu trời, cũng không tức giận, chỉ im lặng một lúc trước khi trả lời.
“Gia gia ta từng nói qua, nếu quả báo không đến khi còn sống, vậy sau khi chết đi vẫn sẽ có.”
Mọi người ngơ ngác nhìn trời; một đứa nhỏ đồng hành đột nhiên nói.
“Trang gia gia thường kể chuyện đời xưa cho chúng ta nghe trước đây.
Gia gia nói rằng, những người kiếm ăn chân lấm tay bùn như chúng ta khó mà có thể tưởng tượng được cuộc sống của các vị vương công quý tộc.
Vậy, các ngươi nói xem, những vị thần tiên sẽ sinh hoạt thế nào? Có người nói các vị thần tiên sẽ không cần ăn uống gì cả, vậy tại sao còn phải đi cúng kiến thịt cá trong mấy chùa miếu kia?”
Rõ ràng là thiếu niên này không phân biệt được đâu là tiên nhân, đâu là thần linh, và thật ra thì có rất nhiều người cũng thế.
A Trạch nhìn A Long bên cạnh, cười trêu.
“Ngay cả vương công quý tộc mà người còn không thể tưởng tượng đến được, vậy mà muốn hỏi chuyện thần tiên ư? Dù sao đi nữa, chắc chắn là mấy vị đó rất lợi hại!”
“Ai nói vậy? Ta cũng biết một chút về cuộc sống của vương công quý tộc mà.
Cái nồi canh nhà ta phải chắp vá đến bảy, tám lần.
Mẫu thân lúc nào nấu cơm cũng than thở, nói nếu bà là con dâu của một gia đình giàu có nào đó, ắt hẳn sẽ không phải sửa chữa cái nồi nhiều đến vậy, hoặc thậm chí là mua hẳn nồi mới!”
Đứa trẻ nhỏ tuổi nhất lập tức cười vang: “ Ha ha ha ha...”
“A Long ca, trước đây Trang gia gia có nói, nếu là con dâu của nhà giàu, vậy không cần xuống bếp nấu đồ ăn!”
A Long sửng sốt.
“Hở? Không nấu ăn à? Vậy, chẳng phải sẽ chết đói sao?”
“A Long ngu ngốc! Ngươi quên mất Kiều đại thúc đã từng làm gì rồi à? Thúc ấy từng làm việc dài hạn trong một ngôi nhà quyền quý ở thành lớn, quét dọn hay dọn dẹp gì đó.
Kẻ giàu sang, chắc chắn sẽ thuê người khác về nấu ăn cho mình!”
“Ồ, cũng có lý, khặc khặc khặc...”
“Ha ha ha ha...”
Mọi người cười vui một đợt rồi lại im lặng; càng nghĩ về quá khứ, bọn nhóc càng cảm thấy mất mát.
Nỗi buồn sau đó càng lúc càng lớn dần.
“Các ngươi đi vòng quanh Kình Thiên sơn theo hướng Đô Dương, bên kia có lẽ sẽ ổn hơn.
Chỉ cần còn tay còn chân, sẽ không lo bị đói.”
Kình Thiên sơn là Trung Nguyên đệ nhất sơn, và được cho là đệ nhất sơn của cả thiên hạ.
Rặng núi nơi này có diện tích vô cùng rộng lớn.
Trong đó có núi cao, rừng sâu và mây mù phủ kín quanh năm.
Rốt cuộc, vẫn chưa có một tuyên bố thống nhất nào về độ lớn của nó.
Chỉ có rất ít người từng điều tra rõ ràng qua, hoặc cũng chẳng có ai cả, và nơi đây cũng tồn tại rất nhiều truyền thuyết về tiên nhân.
Thế núi của Kình Thiên sơn là một con hào cao tận trời, không thể vượt qua.
Nhưng nếu đi từ một phía xuyên qua, vậy có thể nhanh chóng đến Đô Dương, một vùng đất phồn hoa của Đông Thắng quốc, nhanh hơn nhiều so với đi bằng con đường chính thông thường.
Nhưng điều kiện tiên quyết chính là, người đó có thể đi xuyên qua khu vực tận sâu bên trong Kình Thiên sơn, nơi mà những thợ săn cũng không dám xâm nhập quá sâu vào.
“Vậy còn ngươi?”
Nghe câu hỏi từ người bạn đồng hành của mình, A Trạch tự nhiên đáp.
“Đương nhiên là ta đi tìm tiên nhân.
Nếu tìm được tiên nhân, ta sẽ thỉnh tiên nhân cứu sống người trong thôn, sau đó sẽ đi tìm gặp các ngươi.”
“Vậy, nếu không tìm ra tiên nhân thì sao?”
“A Trạch, đừng nghĩ đến tiên nhân nữa.
Những người từng vào Kình Thiên sơn để tìm tiên nhân đều không hề thành công qua.
Thậm chí, có rất nhiều người còn chưa từng quay trở lại nữa.
Chúng ta đã đi trong núi lâu như vậy.
Mọi người đều biết rằng, chúng ta không thể tìm ra tiên nhân đau.”
A Trạch lắc đầu.
“Trường Đông công đã thành công rồi mà.
Ông ấy vào Kình Thiên sơn một mình và tiếp tục đi về phía Đông mà không quay đầu lại.
Mọi người đều nghĩ ông ấy chết rồi.
Nhưng nhiều năm sau, có người nhìn thấy ông ta ở tại quê nhà.
Trường Đông công mặc tiên y trở về, tặng nhiều thứ quý giá cho người từng giúp đỡ ông ấy ngày xưa! Mọi người đều đã nghe về câu chuyện đó mà!”
Tấn Trường Đông - người gốc Đô Dương - tầm tiên là một câu chuyện dân gian được lưu truyền rộng rãi ở Đông Thắng quốc.
Thế nhân đều gọi ông ta là Trường Đông công.
Tại Đô Dương, còn có một ngôi từ đường mang tên Trường Đông, coi như đây là một câu chuyện cổ tích có chút dấu vết.
Và câu chuyện này được phổ biến rộng khắp, dùng để khuyến khích mọi người phải có tính kiên trì khi làm bất cứ việc gì.
Tất nhiên, sau đó cũng có rất nhiều người cố gắng đi vào Kình Thiên sơn hoặc những ngọn núi nổi tiếng khác để tìm gặp tiên nhân.
Nghe A Trạch nói vậy, A Long trực tiếp phản bác.
“Nhưng ngươi không phải là Trường Đông công! Theo truyền thuyết, vốn dĩ Trường Đông công sinh ra từ ngọc bích, bẩm sinh có thể nhớ rõ tất cả những gì đã từng gặp qua một lần, học cái gì cũng chỉ cần học qua một lần là hiểu rõ.
Ai cũng bảo, ông ấy là thần nhân bẩm sinh, vốn dĩ không phải kẻ phàm trần! A Trạch, chúng ta cùng đi Đô Dương nhé!”
A Trạch lắc đầu.
“Gia gia nói, dù là Trường Đông công có cầu được tiên thật hay tiên giả, thì chắc chắn ông ấy không phải sinh ra từ ngọc bích đâu.
Tất cả đều là do người dân Đô Dương hình tượng hóa lên mà thôi.
Nếu trái tim kiên định, ai nấy cũng sẽ không bao giờ kém cỏi hơn Trường Đông công!”
A Long nóng nảy dần.
“Ngươi tự xem lại mặt mày và tay chân của ngươi đi, đều là vết thương cả! Trong núi có thú dữ và côn trùng độc, nếu không tìm được tiên nhân, ngươi sẽ chết!”
“Ta không biết.
Ta sẽ tìm được tiên giới, tìm được tiên nhân.
Hơn ba tháng trước, chúng ta đều nhìn thấy tiên quang trên Kình Thiên sơn mà, ai cũng thấy cả!”
Chính vì nhìn thấy tiên quang mà những thiếu niên và nhi đồng may mắn tránh khỏi một trận họa loạn binh đao này mới muốn vào núi, không chỉ để tránh tai họa, mà còn để tìm gặp tiên nhân.
Nhưng ba tháng vừa qua đã xóa tan ảo tưởng trong lòng mọi người.
Hiện tại, chỉ có mỗi A Trạch là vẫn kiên định như vậy.
Do đó, khi A Trạch nói ra điều này, A Long bèn đứng dậy.
“Đúng vậy, chúng ta đều đã nhìn thấy, nhưng thế thì sao? Nhìn thấy thôi thì chứng tỏ được gì? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Vào núi một mình, không có người thay phiên gác đêm, ngươi có thể thức mãi không?”
“Gia gia ta nói...”
“Trang gia gia