Tương tự, Kế Duyên cũng có thể hiểu được ít nhiều về thái độ xoắn xuýt của Cửu Phong Sơn.
Một mặt, cỗ khí tức kia của đứa trẻ này là rất rõ ràng, thế nên Cửu Phong Sơn không thu nhận A Trạch cũng là chuyện bình thường.
Nhưng mặt khác, A Trạch chỉ là một thiếu niên vì trải qua những biến cố gia đình to lớn mà thương tâm sâu sắc.
Dù sao đi nữa, Cửu Phong Sơn cũng là Tiên đạo chính tông, không thể hành động quá đáng.
Kế Duyên ngừng lại suy nghĩ của chính mình, nhìn A Trạch một lần nữa.
“Vậy, ngươi có tính toán gì không?”
A Trạch luôn cảm thấy khóc lóc trước mặt một người xa lạ là một điều đáng xấu hổ, nhưng lại không thể kìm được nước mắt.
Lúc này, cậu bé vội lấy tay áo lau đi nước mắt, im lặng một lúc lâu.
Kế Duyên xắn tay áo lên, bắt chéo hai chân, đặt tay lên đầu gối rồi nhìn A Trạch, nói:
“Có phải là ngươi cũng không biết bản thân nên làm gì, không biết đi đâu giữa con đường mênh mông phía trước hay không?”
“Ừm…”
A Trạch quay đầu lại và nhìn Kế Duyên.
Lần này, cuối cùng cậu bé cũng thấy đôi mắt của hắn, không ngờ đó là một sắc màu xám trắng.
“Tiên sinh, đôi mắt của ngài...”
Kế Duyên mỉm cười, nhìn về phía núi xa.
“Không phải ai sinh ra cũng hoàn hảo.
Mắt của ta từ khi chào đời đã không được tốt lắm rồi; nhưng may mắn thay, vẫn chưa bị mù hẳn.
Ha ha.”
Cho dù A Trạch cũng không có nhiều kiến thức, nhưng cậu bé vẫn hiểu rằng, đôi mắt này đâu có đơn giản là không tốt lắm mà thôi.
Sau đó, cậu ta chợt nhận ra vị trí mà hai người họ đang đứng, thế là nhanh chóng đứng dậy từ vách núi, muốn dìu Kế Duyên nhích vào trong.
“Tiên sinh, mau đứng dậy.
Đây là ở bờ vực!”
Kế Duyên cũng không muốn ngồi yên một chỗ.
A Trạch đỡ hắn, hắn cũng nhờ thế mà đứng lên, cách xa vách núi vài bước.
Lúc này, Tấn Tú từ xa đi tới đang định chào A Trạch thì đột nhiên phát hiện có một người đứng bên cạnh cậu bé.
Dù chưa tận mắt nhìn thấy Kế Duyên, nhưng chỉ cần đoán thôi là cũng có thể biết đây chính là vị cao nhân ở Tiên Lai phong kia.
Tấn Tú hơi e dè, không dám lên tiếng, nhưng A Trạch cũng đã trông thấy cô bé và vẫy tay chào với một nụ cười hiếm hoi.
“Tấn tỷ tỷ, ngươi đến rồi.
Vị đại tiên sinh này cũng giống ta đấy, đang tạm trú tại Cửu Phong Sơn nè.”
Kế Duyên quay lại nhìn cô bé đang thận trọng bước tới, sau đó gật đầu với nàng.
Khi đến gần, cô bé đặt chiếc khay trong tay xuống nhưng vẫn giữ nó lơ lửng trong không khí, tiếp đó trịnh trọng hành lễ với Kế Duyên.
“Chào Kế tiên sinh!”
Kế Duyên cũng không hề ngạc nhiên khi đối phương có thể nhận ra mình.
Dù sao thì Cửu Phong Sơn bây giờ cũng chẳng có nhiều khách bên ngoài, mà đặc điểm về hắn lại rõ ràng đến vậy, nhận không ra mới là lạ.
“Tấn cô nương, không cần đa lễ.”
Nhìn thấy bộ dạng của Tấn Tú như thế, A Trạch lại quay đầu nhìn Kế Duyên.
Và ngay lập tức, cậu bé nhận ra rằng, đây không phải là một phàm nhân.
Như thể biết rõ đứa trẻ này đang nghĩ gì, Kế Duyên lại cười với cậu ta.
“Ta chỉ nói mình là kẻ từ bên ngoài tới đây thôi nhé.”
So với phản ứng bình thường của A Trạch, Tấn Tú cao hứng hơn cậu bé rất nhiều.
Sau khi đến gần Kế Duyên, nàng nhìn kỹ Tiên Lai phong một chút rồi cẩn thận hỏi.
“Kế tiên sinh, ngài viết sách xong rồi à?”
Mặc dù nàng đã nói với A Trạch vài lần về vị cao nhân của Tiên Lai phong, nhưng do từng cân nhắc qua nên nàng cũng không nói cho A Trạch biết về tên của vị cao nhân đó.
Cơ mà bây giờ, Kế Duyên đang trò chuyện bên cạnh A Trạch, rõ ràng là cũng không có cố kỵ gì.
A Trạch không ngốc, lập tức hiểu được rằng, vị đại tiên sinh trước mặt đây không những không phải là phàm nhân, mà còn là vị cao nhân cực kỳ lợi hại theo như lời Tấn Tú tỷ tỷ nhắc qua mấy lần.
Nhưng ngoại trừ thầm kinh ngạc như vậy, cậu bé cũng không có phản ứng gì quá nhiều.
Kế Duyên gật đầu và trả lời.
“Viết xong rồi! Ta vừa ra ngoài đi dạo, chợt nhìn thấy A Trạch đang ngồi ở mép vách núi, lại không giống với đệ tử của Cửu Phong sơn nên đi qua xem một chút.”
Tấn Tú thấy Kế Duyên dễ nói chuyện, thế là nhìn sang A Trạch rồi ngập ngừng nói.
“Kế tiên trưởng, ngài rất có tiếng nói.
Chẳng hay ngài có thể nói chuyện với các trưởng bối trong núi, chấp nhận thu A Trạch vào sơn môn để cậu bé có thể học tập tiên pháp được không?”
Tấn Tú vẫn rất thích đứa trẻ hiểu chuyện này; nàng không tìm ra lý do tại sao cậu bé không được nhận làm đệ tử của Cửu Phong Sơn.
Kế Duyên không vội vàng đồng ý, mà hỏi A Trạch rằng.
“Ngươi có muốn tu Tiên hay không? Có muốn tu hành Tiên đạo, học Diệu pháp không?”
Có lẽ vì ấn tượng trước đó, A Trạch cũng không gọi Kế Duyên là tiên trưởng như Tấn Tú, mà vẫn dùng danh hiệu trước đây.
“Thưa tiên sinh, Tấn tỷ tỷ từng nói ngài là cao nhân lợi hại nhất.
Ta muốn hỏi rằng, liệu có tiên thuật nào có thể khiến người ta sống lại hay không?”
Dòng suy nghĩ của Kế Duyên bắt đầu xao động, nghĩ đến Âm Ti, cũng nhớ đến tên đồ đệ Dương Tông của lão ăn mày.
Nhưng quỷ và quỷ chưa thành hình có sinh hồn khác nhau.
Dù dùng một số tà pháp để có thể đạt mục đích khiến chúng tương tự nhau, nhưng đó cũng chỉ là vẻ bề ngoài, không phải phục sinh chân chính.
“Sinh, lão, bệnh, tử là chính là quy luật của tự nhiên.
Người chết cũng có chỗ quay về của riêng họ.”
Đây không phải là câu trả lời trực tiếp, nhưng ý nghĩa của câu nói này cũng quá rõ ràng.
Sau khi nghe vậy, A Trạch nhìn Tấn Tú rồi sau đó nhìn sang Kế Duyên, há to miệng một hồi rồi nói.
“Ta...!học Tiên pháp hay trở về đều được...”
Tấn Tú khá vui mừng khi nghe cậu bé nói vậy.
Cô bé này chỉ sợ tên A Trạch vẫn mãi giữ vẻ mặt chán nản, không muốn làm bất cứ thứ gì.
Kế Duyên nhìn cậu bé rồi nhìn sang Tấn Tú ở bên cạnh.
Sau đó, dường như hắn cảm nhận được điều gì đó, thế là nhìn về hướng Thiên Đạo phong.
Bên kia đang có một vị tu sĩ mặc áo bào màu xám đang cưỡi gió mà bay sang đây, nhanh chóng đáp xuống vách núi.
Tấn Tú lại càng hoảng sợ, nhanh chóng kéo A Trạch cùng hành lễ.
“Bái kiến chưởng giáo chân nhân!”
Kế Duyên cũng chắp tay lên.
“Triệu chưởng giáo.”
Triệu Ngự cũng đáp lễ với Kế Duyên, đồng thời gật đầu với Tấn Tú và A Trạch.
“Kế tiên sinh, vốn tưởng rằng tiên sinh phải mất vài năm mới có thể viết sách xong, không ngờ lại nhanh như vậy.
Triệu mỗ tại đây chúc mừng trước nhé!”
“Đa tạ triệu Chưởng giáo! Chuyện này vốn là nước chảy thành sông, không quá khó khăn đâu.
Và may mắn thay, cũng là nhờ có một bảo địa như Tiên Lai Phong đấy.”
Hai người nhìn nhau cười, kể như cũng là một lần thổi phồng cho nhau.
Có vẻ như sự xuất hiện của Triệu Ngự, Chưởng giáo của Cửu Phong Sơn, đã khiến A Trạch ngượng ngùng và đồng thời còn hơi mâu thuẫn.
Triệu Ngự hiển nhiên cũng phát hiện ra chuyện này, thế nên cũng không đứng quá gần A Trạch.
Kế Duyên liếc nhìn chiếc khay vẫn còn bay lơ lửng kia, sau đó quay sang nói với Tấn Tú và A Trạch.
“Các ngươi dùng cơm trước đi, ta có việc cần trò chuyện cùng Triệu chưởng giáo, xin mời!”
“Kế tiên sinh, xin mời!”
Hai