Vốn dĩ bầu trời chỉ là có nhiều mây, thỉnh thoảng mặt trời sẽ bị che khuất một lúc.
Nhưng đến khi đám người Kế Duyên đi lên đến Bắc Sơn Lĩnh, sắc trời đã hoàn toàn âm u đầy mây, dường như có thể đổ mưa bất cứ lúc nào.
Đương nhiên Bắc Sơn Lĩnh không phải là một dãy núi non trùng điệp mà chỉ có một phiến núi với con đường lên núi khúc khuỷu.
Và dĩ nhiên đám người Kế Duyên không cần phải chờ để đi cùng nhiều người, chỉ cần đi thẳng lên núi, băng qua đường núi của Bắc Sơn Lĩnh.
Nếu đứng từ vị trí của lão nông kia, một người bình thường cần đi bộ cả buổi mới tới được vị trí của Bắc Sơn Lĩnh nhưng ba người Kế Duyên chỉ tốn chưa tới một khắc đồng hồ.
Lúc trước ở thôn Miếu Động - Sơn Nam vẫn là giữa trưa, chỉ là một đường đi qua không ít địa phương, thời gian đã không còn sớm.
Sau đó lại vào núi, sắc trời rõ ràng liền nhanh chóng tối hẳn đi.
"Kế tiên sinh, hình như Bắc Sơn Lĩnh này có bọn cướp phải không ạ?"
Tấn Tú có thể nhận ra sự thay đổi trong lời nói của lão nông ban nãy, tất nhiên sẽ tin rằng Kế tiên sinh chắc chắn cũng hiểu rõ.
Có lẽ chỉ có A Trạch chưa hiểu lắm.
"Quả thật là có cướp."
Kế Duyên thẳng thắn thừa nhận.
Nhưng ngay cả A Trạch cũng không thấy căng thẳng chút nào, dù sao người bên cạnh cũng chính là thần tiên.
Cả phiến núi này dĩ nhiên không chỉ có một con đường, chẳng qua đám người Kế Duyên từ lúc đến đây tới giờ vẫn một mực đi về phía Bắc.
Sau khi băng qua gò đất đầu tiên, ba người bước lên một con đường nhỏ trong núi.
Đường đi rất hẹp, thảm thực vật dường như áp sát vào người.
Bọn hắn bước đi trên con đường nhỏ.
Lúc trước khoảng cách còn xa, A Trạch cũng không chú ý.
Lúc này đường nhỏ hẹp, cảnh vật trong núi cũng gần hơn, đồng thời không có những lần nói chuyện phiếm phân tán lực chú ý, cho nên A Trạch đã nhận ra cảnh vật chung quanh tựa hồ có chút mơ hồ.
Xác thực mà nói, không phải cảnh vật mơ hồ, nhìn vẫn thấy rõ, nhưng thỉnh thoảng sẽ có loại cảm giác ánh mắt khẽ động thì dưới chân đã bước sai.
Chuyện này làm cho cậu cảm thấy như có loại ảo giác đầu óc choáng váng, thể hiện ở cảm giác mơ mơ hồ hồ trong tầm mắt.
"Tấn tỷ tỷ, ta cảm thấy mình như đang bay..."
Tấn Tú vỗ lên ót A Trạch, để cho cậu thanh tỉnh hơn một chút, nhỏ giọng nói.
"Đây là một loại Di hình chi pháp, còn gọi là súc địa.
Có rất nhiều diệu pháp tương tự nhưng bất đồng.
Chúng ta bước một bước nhưng thực ra đã đi được rất nhiều."
Thấm thoát, con đường đã trở nên rộng rãi hơn, có thể nhìn thấy một con đường núi rộng lớn ở phía xa.
A Trạch và Tấn Tú phát hiện ra bên trong bụi cây phía trước dường như có bóng người đang nhúc nhích, hơn nữa những người đó hình như căn bản không nhìn thấy ba người mới tới và còn đang nói chuyện với nhau.
Đây là mấy đại hán có thân hình vạm vỡ, đầu quấn khăn vải và mang theo binh khí.
"Đại ca, đã tìm hiểu rõ ràng, đội ngũ kia đêm nay không lên núi, cắm trại ở phía Bắc chân núi rồi, làm sao bây giờ?"
Một nam tử nhanh chóng chạy tới, đến gần một vị hán tử ngồi phía sau tảng đá bên đường, báo cáo tình huống phát hiện.
Người đàn ông kia và người bên cạnh nghe được tin tức này dường như rất ảo não.
"Con mụ nó chứ.
Đám nhóc con này nhát gan vậy! Bắc Sơn Lĩnh cũng không lớn, nếu đi nhanh chút là có thể băng qua núi trước khi trời tối.
Vậy mà bọn chúng lại cắm trại ở chân núi luôn à?"
"Đúng vậy, đám nhóc con này quá nhát gan rồi!"
"Chúng ta làm sao bây giờ?"
Ở nơi đây có sáu hán tử, ai cũng mặt mũi hung ác.
Sự hung ác này không chỉ là do khuôn mặt dài khó coi, mà nó được biểu hiện từ trong khí tượng diện mạo.
Bởi vì có câu tâm sinh tướng, chắc chắn đám người này không phải những kẻ hành thiện tích đức, mà nhìn cách ăn nói là biết có lẽ bọn chúng chính là đám sơn tặc.
A Trạch không dám nói chuyện.
Tuy rằng khi ba người đi ngang qua, bọn chúng không nhìn thấy, nhưng nhỡ lên tiếng lại thu hút sự chú ý của ngườ khác thì sao.
Cậu khẩn trương chụp lấy tay của Tấn Tú.
"A Trạch ngốc, bọn chúng còn không nhìn thấy chúng ta thì sao mà nghe được chứ.
Ngươi sợ làm gì?"
Lúc này, A Trạch mới ngượng ngùng cười cười, vội vàng buông tay ra.
Sáu gã hán tử bên kia cũng đã thương lượng xong kế hoạch.
"Đi thôi, đi gọi các huynh đệ khác.
Buổi tối, chờ bọn họ ngủ say, chúng ta xuống chân núi, giết sạch sẽ!"
"Ừ!" "Được, cứ làm vậy đi!"
Những hán tử này vừa mới bàn bạc xong, nhưng vào lúc ba người Kế Duyên đến gần, một thanh âm nhàn nhạt truyền vào trong tai.
"Định."
Sau đó, A Trạch và Tấn Tú phát hiện ra sáu người này đứng bất động.
Có người đang trong tư thế ngồi chuẩn bị đứng dậy, có người đang méo miệng vì còn nhai nuốt cái gì đó.
Lúc động thì không thấy gì, hiện tại ở trạng thái đứng yên nên lộ ra vẻ cực kỳ quái dị.
Đối với những người bình thường không có chút đạo hạnh nào, tiêu hao của Định thân pháp mà Kế Duyên sử dụng lúc này rất nhỏ.
Sau khi thi pháp, Kế Duyên vẫn không ngừng bước.
A Trạch và Tấn Tú cũng vô cùng tò mò, nhưng không dám dừng lại.
"Bất động, ôi, thật thú vị.
Kế tiên sinh, bao lâu nữa thì bọn họ mới có thể tiếp tục động đậy?"
Tấn Tú tò mò hỏi thăm.
Về phần vì sao bất động, nghĩ cũng biết là do Kế tiên sinh thi pháp, cái này khó mà hỏi chi tiết được.
Kế Duyên trả lời "Ba ngày" xong, lập tức dẫn hai người đi ngang qua những "bức tượng điêu khắc" này.
Bọn chúng có thể đứng yên ba ngày trong núi, có lẽ nên tự cầu phúc đi.
A Trạch và Tấn Tú đang chuẩn bị bước vượt qua, nhưng khi đi ngang người đàn ông được xưng là đại ca kia, cậu bỗng nhiên sửng sốt một chút.
Ngay sau đó, A Trạch vọt tới trước mặt người đang nửa ngồi nửa đứng kia, kéo một thanh chủy thủ ra từ thắt lưng quần của gã.
A Trạch cũng có một thanh chủy thủ giống vậy, là gia gia đưa cho cậu.
Mà trên người gia gia cũng giữ lại một thanh.
Lúc chôn cất cho gia gia, cậu không tìm được, không nghĩ tới đây lại nhìn thấy.
"Ôi...!Ôi...!Ôi..."
A Trạch hít thở dồn dập, trong mắt xuất hiện tơ máu.
"Là ngươi? Là ngươi? Có phải là ngươi không?"
Cậu rống to về phía tên sơn tặc.
Trên mặt đối phương vẫn còn duy trì nụ cười hung ác, nhưng cứng đờ như tượng, không có phản ứng nào.
"Ôi...!Ôi...!Nhất định là ngươi, nhất định là ngươi!"
"O.o.n.g.g...."
Thiếu niên trực tiếp rút thanh chủy thủ trong tay ra, không chút do dự đâm vào mắt phải của gã nam tử.
"Phốc..."
Rõ ràng có thanh âm của thứ vũ khí sắc bén đâm vào thịt, nhưng huyết tương lại không bắn ra.
"A Trạch!"
Tấn Tú giật mình, vội vàng tiến lên giữ chặt lấy cậu.
A Trạch xoay đầu lại, hai mắt đầy tơ máu.
Trong hốc mắt ngấn lệ, cậu nghiến răng nghiến lợi chỉ vào tên sơn tặc.
"Là gã, là bọn chúng, nhất định là bọn chúng!"
Vừa nói xong, cậu rút chủy thủ, lần này hung hăng đâm vào vai phải của nam tử, nhưng vì góc đâm không đúng nên chỉ xẹt qua phần áo giáp ở trên người.
Chỉ ở trên cánh tay hóa ra một vết máu và cũng không có huyết quang xuất hiện, ngay cả lỗ thủng mắt phải kia cũng chỉ có thể nhìn thấy huyết