Nghe Kế Duyên nói vậy, dù không có pháp lực hay thần quang gì xuất hiện, nhưng Phán quan vẫn cảm giác áp lực rất nhiều, thế nên vội vàng cười nói.
“Bẩm tiên trưởng, đã có vô số người chết vì chiến loạn trong vài năm qua.
Bắc Lĩnh quận đã thay đổi kẻ thống trị trong hai năm.
Hiện tại, nơi đây không nằm dưới sự cai quản của Đông Thắng quốc nữa.
Mặc dù miếu thờ vẫn chưa bị phá hủy, lại có vật của Thiên giới làm bảo đảm, nhưng quỷ thần của Âm Ti đều bị thương rất nặng.
Thành Hoàng đại nhân thống lĩnh Âm Ti nên còn phải chịu thương thế nghiêm trọng hơn nữa.
Kim thân của ngài ấy bị tổn thương, đang hồi phục dần, chứ không phải muốn thờ ơ tiên trưởng như thế này đâu!”
Hóa ra vì cuộc chiến loạn của hai năm trước mà Bắc Lĩnh quận phải đổi chủ.
“Vậy là do Kế mỗ mạo muội rồi.
Vị Thành Hoàng kia vẫn khỏe chứ? Mọi người có cần gì không, dù Kế mỗ không thể giúp thì cũng có thể chuyển lời lên núi được.”
“À ha ha, không cần đâu, đa tạ tiên trưởng có lòng.
Thành Hoàng đại nhân đang bế quan, tiến độ hồi phục cũng ổn.
Chúng ta là tiểu thần nơi hạ giới, cũng không muốn gây phiền toái cho thượng giới.”
“Được rồi, nếu thế thì thôi.”
Nhìn vào khuôn mặt tươi cười làm lành của Phán quan, Kế Duyên cũng mỉm cười, sau đó tiếp tục nhìn về nhóm người A Trạch.
Khi A Trạch gặp lại những người thân của mình, dường như có hàng đống sự tình cần nói cùng nhau.
Hơn nữa, cậu phải kể về bốn người bạn của mình cho các gia đình quỷ hồn khác nghe.
Tất nhiên, A Trạch chỉ chọn những chuyện vui để kể, thay vì những lúc đau khổ, cốt yếu để mấy quỷ hồn này yên tâm.
Dù nói là không còn nhiều thời gian, nhưng Kế Duyên chưa bao giờ thúc giục A Trạch cả.
Mãi cho đến một canh giờ sau đó, A Trạch mới miễn cưỡng cáo biệt thân nhân.
Cả đôi bên đều lưu luyến không nỡ, nhưng sự thật là không thể không cách xa nhau.
Đồng thời, tất cả còn mơ hồ hiểu rằng, sau lần gặp gỡ này có lẽ chính là Âm Dương xa cách, không có cơ hội gặp lại.
“A Trạch...!từ nay đừng đến nơi này nữa!”
“Đúng vậy, A Trạch, đây là Âm phủ, từ nay đừng đến đây nữa!”
“Ừ, A Trạch, không phải ngươi đã nói là sẽ đi tìm A Long à? Nếu gặp thằng nhóc đó, cũng bảo nó đừng xuống Âm phủ nhé.”
“Đúng đúng, A Ny nhà ta cũng vậy.
Nếu có tâm, đến lễ tết thì cứ thắp nén hương cho chúng ta là được.”
“Còn huynh đệ A Cổ bọn chúng, nếu bọn chúng dám tới, ta đánh gãy chân chúng nó ngay!”
A Trạch lập tức gật đầu đồng ý khi dòng lệ sắp tuôn trào.
“Ừm, vâng, con sẽ nói với họ, con sẽ nói với họ như vậy!”
Trang lão gia tử liếc nhìn Kế Duyên và Tấn Tú ở phía xa, sau đó kéo A Trạch sang một bên rồi thì thầm.
“A Trạch, ta không có cảm giác vị cô nương kia giống một tiên nhân cho lắm, nhưng vị tiên sinh đó đúng này là một vị thần tiên thực sự đấy.
Nếu ngươi có cơ hội đi theo ngài ấy tu tiên, ngươi nhất định phải tuân theo sự dạy bảo của ngài, không được phạm lỗi.
Còn nếu không có cơ hội, gia gia cũng không yêu cầu ngươi làm người tốt, chỉ cần nhớ rõ một điều: Việc nào nên làm, và việc nào không nên làm.”
Lão gia tử này rất sành đời.
Từ đầu đến cuối, A Trạch chưa từng gọi Kế Duyên là sư phụ, và Kế Duyên cũng không hề gọi thằng nhóc này là đệ tử, dĩ nhiên là trông chẳng phải sư đồ của nhau rồi.
“A Trạch nhớ kỹ!”
...
Lại qua một khắc sau, Kế Duyên và Tấn Tú đợi cho đến khi A Trạch - kẻ cứ đi ba bước là quay đầu một bước - tiến tới nơi.
Nhóm quỷ hồn kia cũng tiễn đưa vài bước xong, sau đó mới dừng chân bên cạnh Âm sai.
Nếu chỉ nhìn vào biểu cảm của song phương, cơ bản như đây chẳng phải là người và quỷ, mà lại giống như tình cảnh của một nhóm thân nhân đang tiễn đưa một kẻ sắp rời khỏi quê nhà.
“Kế tiên sinh, ta về rồi...”
“Nói lời tạm biệt xong hết rồi à?”
“Vâng!”
Kế Duyên gật đầu.
“Vậy thì đi thôi.”
Kế Duyên cũng khẽ chắp tay về phía những quỷ hồn đang hành lễ kia, sau đó mới dẫn Tấn Tú và A Trạch còn trong trạng thế lưu luyến không nỡ xoay người rời khỏi.
Vì rời đi nên cũng không cần bước chậm rãi để chờ Âm sai tìm người, thế nên tốc độ nhanh hơn trước rất nhiều.
Một lúc sau, ba người Kế Duyên và Phán quan đã cũng nhau đi đến Quỷ môn quan.
Thấy ba người chuẩn bị rời khỏi, trong lòng của vị Phán quan đây cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cũng là lúc này, Kế Duyên đột nhiên nhìn về phía tòa kiến trúc điện đường của Âm ti, để rồi quay sang hỏi Tấn Tú.
“Tấn cô nương, lần cuối cùng mà Cửu Phong Sơn cho người đến thăm viếng Âm phủ là khi nào?”
Câu nói này của Kế Duyên khiến Phán quan bên cạnh sững sờ.
Tại sao giọng điệu của vị tiên trưởng này lại có cảm giác không giống với tiên nhân thuộc Cửu Phong Sơn nhỉ? Chẳng lẽ đây chính là ẩn tiên giữa nhân gian?”
Tấn Tú cũng không thể biết được mấy chuyện này một cách chính xác, nhưng cũng rõ đại khái, sau khi nghĩ kỹ bèn trả lời.
“Theo như ấn tượng của ta, hầu như không có ai trên núi từng đến Âm Ti cả.
Mặc dù ta mới lên núi chưa được bao năm, nhưng cũng biết là người trên núi cao lắm chỉ đi đến các linh uyển, chứ hiếm khi đến nơi này.
Vì địa phương này chẳng có liên quan gì đến họ cả.”
“Ha ha, cũng đúng, có liên quan gì đâu, thế nên một vị Thành Hoàng có dấu hiệu sắp nhập ma cũng không biết.”
“Cái gì!?” “Gì chứ?”
Kế Duyên vừa nói xong, vị Phán quan nơi đây và Tấn Tú ở bên cạnh đều khiếp sợ, mà quỷ tốt bên cạnh cũng ngẩn ra.
Nhìn phản ứng của bọn họ, Kế Duyên biết những vị quỷ thần này cũng không rõ, hoặc ít nhất là chỉ mơ hồ một chút thông tin gì đấy.
“Tiên, tiên trưởng, không thể nói bậy bạ một câu như vậy đâu!”
Vị Phán quan tỏ vẻ đây tỏ vẻ bất an, liên tục chắp tay với Kế Duyên, nhưng hắn vô cùng lạnh lùng mà trả lời.
“Thành Hoàng là chủ thần của Âm Ti.
Cũng như hiện tượng liên đới, khi y gặp chuyện trên cơ thể, sẽ dần dần lan tràn đến cơ thể của các ngươi.
Bây giờ, ngay cả một vị Âm sai thủ vệ cũng có vấn đề, chứng tỏ sự tình trên người Thành Hoàng rất nghiêm trọng!”
Vừa nói, Kế Duyên vừa nhìn vị Phán quan và các Âm sai xung quanh.
“Vốn dĩ Kế mỗ nghĩ rằng, một nơi quan trọng như Quỷ môn quan mà canh gác sơ sài thế này là do thái độ tắc trách của quỷ thần thích an nhàn.
Hiện tại xem ra, có lẽ là bởi thiếu người nhỉ?”
Vào Âm Ti đã lâu như vậy, thậm chí còn đi qua Quỷ thành, nhưng Kế Duyên đã nhận ra biên chế Âm sai, Quỷ tốt tại Âm Ti nơi đây cũng không nhiều lắm.
Từ đầu đến cuối, đi theo bên mình cũng chỉ có bảy, tám vị, lại không có những vị Ty đại thần khác xuất hiện.
Kế Duyên cứ nhìn chằm chằm vào Phán quan; một khi đối phương có gì đó không ổn, hắn sẽ lập tức xuất thủ bắt lấy.
Mà nét mặt của vị Phán quan này cũng thay đổi liên tục; sau một hồi im lặng, cuối cùng y mới nghiến răng nghiến lợi nói.
“Tiên trưởng, thực không dám giấu diếm.
Đúng là quỷ tốt của Âm Ti chúng ta đã bị tiêu vong với một tốc độ bất thường trong những năm qua.
Cho dù liên tục lựa chọn thiện quỷ để bổ sung vào nhưng cũng không đủ.
Hầu hết các Ty đại cũng bị suy yếu, chưa kẻ đến nhiều vị vẫn lạc hay bị thương! Thành Hoàng đại nhân nói rằng, đây là do thế đạo rối ren, khiến Âm Ti rung chuyển.
Y cũng vì thế mà tổn hại nguyên khí rất nhiều, liên đới đến Âm Ti cũng bị hao tổn, nhưng...”
Phán quan ngẩng đầu nhìn Kế Duyên, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng.
“Tại hạ chưa bao giờ nghi ngờ Thành Hoàng đại nhân, nhưng luôn thầm cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Nhưng điểm nào không ổn thì ta cũng không biết phải nói thế nào...!Tà ma trên thế gian đã bị tiên nhân Thiên giới tiêu diệt từ lâu, vì thế mà tà ma không thể sinh ra được.
Vậy, tại sao Thành Hoàng đại nhân lại...”
Trong ấn tượng của Phán quan, tiên nhân nơi Thiên giới chính là chúa tể của thiên địa.
Dù không can dự vào chuyện thế gian, nhưng nếu Âm Ti thực sự xảy ra chuyện nghiêm trọng, vậy hậu quả đến từ lửa giận của Thiên giới sẽ cực kỳ nghiêm trọng.
“Đi xem thử là sẽ biết thôi.”
Kế Duyên không hề cảm thấy có bất kỳ gánh nặng nào, cứ trực tiếp tiến về phía đại điện của Âm Ti.
Hắn hoàn toàn không lo lắng về việc Phán quan có nói dối mình hay không, và liệu Tấn Tú và A Trạch bên cạnh có gặp nguy hiểm hay không.
Phán quan và quỷ tốt nhìn nhau, sau đó cùng bước theo.
Đi một mạch băng qua các khu điện đường làm việc của các Ty, hắn chỉ thấy một số ít Âm sai đang bận rộn, nhưng lại chỉ có một số ít hiếm hoi các quỷ thần chủ sự xuất hiện.
Mà dù có quỷ thần chủ sự ở đây, bọn họ cũng đều ở trong tình trạng uể oải, suy sụp đi kèm với từng