Dịch: Thương Khung Chi Chủ
Biên: Minh Nguyệt Châu Sa
***
Không giống những đám mây bay chậm rãi ngày thường, lúc này pháp vân lại được thi triển độn thuật hóa thành một đạo ánh sáng màu trắng ngao du giữa trời đất, mang đến cảm giác bay nhanh như chớp, nhất là với người bình thường lần đầu tiên được bay lượn như Tôn Nhã Nhã.
Kế Duyên chỉ đứng trên đụn mây nhìn về phương xa.
Còn Tôn Nhã Nhã thì liên tục đảo mắt nhìn sông núi khắp nơi cùng với cảnh tượng vụt qua giữa bầu trời.
Cảnh đẹp ngoạn mục như vậy giữa thiên địa làm cho nàng không kịp thích ứng.
‘Tiên tung khó tìm, vân du cửu thiên, cũng chính là tiên nhân giữa mây trời!’
Sau khi cảm giác sợ độ cao ban đầu dần giảm bớt, chỉ còn lại sự kích động và cảm xúc chờ mong mãnh liệt, mãi đến nửa canh giờ sau, rốt cục Tôn Nhã Nhã mới có thể bình tĩnh trở lại.
Nàng nhìn Kế Duyên bên cạnh.
Hai mắt hắn khép hờ như đang ngủ mơ, cũng có thể là đang thần du vật ngoại.
Đúng lúc đó, Kế Duyên mở mắt, nhìn Tôn Nhã Nhã giờ đây đã an tĩnh hơn.
“Muốn hỏi gì sao?”
Tôn Nhã Nhã khẽ cười.
“Tiên sinh, trên đời này có bao nhiên tiên nhân?”
Kế Duyên trả lời chẳng cần suy nghĩ.
“Nếu là loại tiên nhân mà ngươi đang nghĩ tới thì không nhiều lắm mà cũng không quá ít.
Nhưng các tiên nhân thường tu hành ở đạo tràng, lại trải rộng khắp nơi trong thiên địa, vì vậy rất khó gặp được.”
Tôn Nhã Nhã nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Kế Duyên, lại hỏi một câu.
“Vậy những tiên nhân mà tiên sinh quen biết thì sao? Khoảng bao nhiêu ạ?”
Kế Duyên nhìn nàng rồi lại nhìn bầu trời ở phương xa.
“Rất ít.”
“À, tiên sinh, có phải chúng ta sẽ đến một tòa tiên sơn rất nổi danh ở Tịnh Châu Vân Sơn không? Đạo tràng của tiên nhân gọi là Vân Sơn hay có tên gọi khác ạ?”
Kế Duyên nở nụ cười, thẳng thắn trả lời.
“Ở Vân Sơn Quan trên Vân Sơn, tất cả đều không có tiếng tăm gì, thậm chí người trong tiên đạo cũng chẳng biết tới nữa.”
Nghe nói vậy, hai mắt Tôn Nhã Nhã sáng lên.
Nàng không hề cảm thấy một nơi không có danh tiếng như lời nói của Kế tiên sinh có gì là không tốt cả.
“Vậy giống như ‘ẩn sĩ’ trong tiên đạo phải không ạ?”
“Sao lại nghĩ như vậy?”
Kế Duyên hơi tò mò hỏi lại.
Tôn Nhã Nhã cười tít mắt, hai mắt và khóe miệng cong lên như hình trăng lưỡi liềm.
“Bởi vì ta cảm thấy rất giống tiên sinh.
Danh tiếng không lộ, ít người biết rõ nhưng lại là cao nhân chân chính...”
Nói tới đây, Tôn Nhã Nhã dừng một lát, sau đó nói tiếp.
“Tiên sinh, sách được Vân Sơn Quan truyền lại có lợi hại không?”
Về chuyện này thì Kế Duyên cũng chẳng cần phải khiêm tốn.
Hắn cười nói.
“Cực kỳ cao minh đấy!”
Tôn Nhã Nhã tươi cười, dáng vẻ “quả là như thế”.
Tuy nàng không biết Kế tiên sinh đứng thứ hạng nào trong các tiên nhân nhưng cho tới bây giờ, nàng đều tin tưởng vào ánh mắt của Kế tiên sinh.
Vẫn chưa tới giữa trưa, Vân Sơn đã ẩn hiện trong tầm mắt.
Tôn Nhã Nhã nhìn ra xa, khắp đại địa Tịnh Châu rộng lớn chủ yếu là đồng bằng, dù có núi thì cũng chỉ là một vài ngọn núi nhỏ.
Còn Vân Sơn ở phương xa xứng đáng được gọi là độc nhất.
Trong Vân Sơn Quan, hiện tại không chỉ có mỗi hai đạo sĩ là Thanh Tùng và Thanh Uyên đạo nhân, mà còn có thêm một vài đứa trẻ từng được thu nhận lên núi cách đây vài năm trước.
Đã gần mười năm kể từ khi Kế Duyên để lại phần thượng của “Thiên Địa Diệu Pháp” tại Vân Sơn Quan.
Trong mười năm này, Thanh Tùng đạo nhân và Thanh Uyên đạo nhân cũng không hề lười biếng.
Cả hai luôn tu hành cần cù, cũng không quên sửa sang lại điển tịch Đạo môn cho phù hợp.
Sau mấy năm đầu củng cố việc tu hành, càng ngày họ càng đi đúng hướng, mà Vân Sơn Quan cũng tiến vào quỹ đạo.
Chỉ là, Thanh Tùng đạo nhân vẫn thỉnh thoảng đi đoán tướng số cho mọi người, tìm địa điểm bày quầy hàng, hoặc đi dạo một vòng xem có thể gặp ai có tướng mạo đặc biệt hay không.
Cũng chính là trong lúc ấy, mới lần lượt thu nhận vài đứa nhỏ vào Vân Sơn Quan.
Khi Kế Duyên cưỡi mây đưa Tôn Nhã Nhã bay đến, Tần Tử Chu đã đợi sẵn trên Yên Hà phong.
Khi trông thấy Kế Duyên và một vị cô nương đang giẫm mây trắng bay tới ở phương xa, đứng từ đỉnh núi đá lớn bên này, lão bèn chắp tay vấn lễ từ xa.
“Kế tiên sinh, đã lâu không gặp!”
Kế Duyên cũng chắp tay đáp lễ từ khóm mây.
“Chào Tần công!”
Tôn Nhã Nhã cũng giật bắn cả mình, nhanh tay thi lễ theo Kế Duyên.
“Vãn bối Tôn Nhã Nhã, ra mắt Tần công!”
Tần Tử Chu vuốt râu, gật đầu, sau đó đánh giá vị cô nương trẻ trung này trong khi Kế Duyên và Tôn Nhã Nhã đáp xuống đỉnh núi.
“Thật là một cô bé thanh tú.”
“Tần công quá khen, đây là do Kế tiên sinh dạy bảo tốt đấy ạ!”
Lời nói của Tôn Nhã Nhã chỉ là khiêm tốn, nhưng khi vừa nghe xong thì vẻ mặt của Tần Tử Chu lại tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.
Lão nhìn Kế Duyên, sau đó quay sang Tôn Nhã Nhã.
“Ngươi là đệ tử của Kế tiên sinh à?”
“Nhã Nhã còn kém xa lắm.
Tiên sinh chỉ dạy ta viết chữ mà thôi...”
Vốn dĩ, Tôn Nhã Nhã muốn thừa nhận ngay lập tức.
Nhưng khi liếc sang Kế Duyên, nàng vẫn không dám nhận bừa.
Tuy vậy, câu trả lời của nàng cũng hết sức khéo léo, lúc nói chuyện còn liếc trộm Kế Duyên.
Kế Duyên lại từ chối cho ý kiến, chỉ nhìn về hướng Vân Sơn Quan mà nói.
“Trái lại, Vân Sơn Quan càng có vẻ nhộn nhịp hơn nhỉ?”
Tần Tử Chu cười gật đầu.
“Đúng vậy! Không thể để vắng ngắt như lúc trước được, dù sao cũng mang dáng vẻ là gốc gác của Đạo gia mà.
Thôi, chúng ta xuống dưới nói chuyện.
Kế tiên sinh, mời!”
“Tần công, mời!”
Hai người bước đi xuống núi, Tôn Nhã Nhã thè lưỡi, nhanh chóng theo sát phía sau.
Trên đường xuống núi, Tần Tử Chu cũng kể cho Kế Duyên nghe về xuất xứ của bốn đứa nhỏ từng được thu nhận vào quan sau đó.
Trước hết, lão kể về một trường hợp thú vị nhất.
Hóa ra, chuyện đơn giản chỉ là, bị Thanh Tùng đạo nhân lừa gạt mà đến đây.
Nghe nói vài năm trước, do duyên phận, Thanh Tùng đạo nhân gặp một đứa trẻ tại một con phố nào đó nơi Tịnh Châu.
Càng nhìn, lão càng cảm thấy đứa trẻ này rất có triển vọng, mà tâm tính của nó cũng rất tốt.
Thế nên, lão lén lút quan sát đứa trẻ ấy trong khoảng nửa tháng.
Mỗi lần xuống núi, lão ta đều quay lại gặp đứa trẻ.
Có đôi khi, lão giả vờ tình cờ gặp nó, đôi khi lại là âm thầm theo dõi.
Phải mất khoảng hai năm, Thanh Tùng đạo nhân mới đưa ra quyết định thu đệ tử.
“Ồ, vậy đứa nhỏ này là đứa lên núi đầu tiên sao?”
Tần Tử Chu không khỏi nở nụ cười khi nghe Kế Duyên hỏi vậy.
“Tiên sinh đừng gấp, Tần mỗ còn chưa kể hết.
Tề Tuyên muốn thu đứa nhỏ này làm đồ đệ, nhưng dù lão muốn thu, cũng không đồng nghĩa là người ta đồng ý lên núi.
Nhất là phụ mẫu của đứa nhỏ ấy cứ xem lão đạo sĩ này là một ngôi sao tai họa nha.
Đứa trẻ mới bảy tuổi, lại có một đạo sĩ nói muốn đưa nó lên núi tu hành.
Do đó, phụ mẫu của nó không hề muốn như vậy, đặc biệt là khi thấy lão đạo sĩ ấy bị người khác đánh trong lúc xem tướng số cho thiên hạ nữa chứ...”
Nghe thế, Kế Duyên mỉm cười, Tôn Nhã Nhã cũng lấy tay che miệng lại.
Nàng biết, người được gọi là Thanh Tùng đạo nhân kia hẳn là một vị cao nhân, nhưng vị Tần lão tiên sinh này kể chuyện cũng quá thú vị rồi.
Nàng chưa bao giờ nghe nói về việc thần tiên bị phàm nhân đánh cả.
“Và sau đó?”
“Ha ha, và sau đó, từ dùng phương pháp dụ dỗ, chèo kéo, thậm chí là cứng rắn, rốt cuộc cũng có thể kiên nhẫn đến lúc phụ mẫu của