Kế Duyên đi phía sau hai vị Văn Võ Phán Quan, dẫn mọi người đi lại trên con đường trong Âm Ti.
Chung quanh là một mảnh u ám.
Sau khi ra khỏi khu làm việc của Âm Ti, mơ hồ có thể nhìn thấy hình núi và hình cây, phương xa còn xuất hiện hình dáng thành trì.
Vừa đến trước Quỷ thành, một cái bọc nhỏ trong y phục của Kế Duyên phồng lên.
Sau đó hạc giấy nhỏ bay ra, bay vòng quanh Kế Duyên mấy vòng, rồi tự mình bay về phía Quỷ thành.
"Đừng có chạy loạn.
Bay lạc còn phải làm phiền người ta đi tìm ngươi nữa đấy."
Con hạc giấy dừng lại một chút giữa không trung.
Nó vỗ cánh vài cái, tiếp tục bay vào trong thành.
Dĩ nhiên là Kế Duyên đang nói giỡn.
Có lẽ hạc giấy sẽ lạc đường nhưng chắc chắn sẽ tìm ra hắn.
Khi đến những thành thị kiểu này, nhiều lúc hạc giấy sẽ bay ra ngoài quan sát người khác.
Có lẽ trong mắt nó, Quỷ thành cũng chỉ là thành thị bình thường.
Mặc dù hạc giấy đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người trong chốc lát, nhưng bước chân lại chưa từng dừng lại.
Kế Duyên và Văn Phán thỉnh thoảng còn nói một số chuyện trong âm phủ.
Võ Phán đi phía sau chủ yếu là chiếu cố Trương Nhụy và Vương Lập.
Hoàn cảnh của Âm Ti hoàn toàn khác với tưởng tượng của Vương Lập, bởi vì nơi này có trật tự hơn trong suy nghĩ của y.
Nhưng nơi này cũng hoàn toàn giống với tưởng tượng của y, bởi vì vẻ âm trầm kinh khủng kia không thể xua đi được.
Ở xung quanh cũng có không ít tên Âm sai vẻ mặt dữ tợn như ác quỷ làm cho Vương Lập chẳng dám cách xa Kế Duyên quá ba thước.
Ở thời điểm này, một phàm nhân như y theo bản năng sẽ núp bên cạnh Kế Duyên để tìm cảm giác an toàn.
Tuy Trương Nhụy có chút căng thẳng nhưng rốt cuộc nàng cũng từng là người đi qua Âm Ti của Trường Dương phủ.
Vì vậy, nàng không thấy khó chịu khi ở nơi này.
Còn về vấn đề an toàn thì nàng hoàn toàn không hề lo lắng.
Thấy Vương Lập lộ vẻ kinh hãi bất định, vả lại y và Trương Nhụy đều không dám nói chuyện, Võ Phán đã chủ động mở miệng.
"Hai vị không cần câu nệ, cứ bình thường là được.
Tuy Âm phủ là nơi của người chết nhưng cũng rất trật tự."
Vương Lập miễn cưỡng cười cười, ánh mắt nhìn xuống hai đội âm sai đi chung quanh.
Trên thắt lưng của bọn họ có quấn xích, có bội đao, có cầm thương.
Đại đa số bọn họ đều có vẻ mặt cực kỳ đáng sợ, thật sự là cảm giác áp bức quá mạnh.
Võ Phán nhìn Vương Lập, thuận theo tầm mắt y nhìn một gã Âm sai, như có điều suy nghĩ nói.
"Âm sai ở Âm Ti đều phải đối mặt với các sinh hồn và ác quỷ.
Tất cả Âm sai đều có âm sát khí, dùng cái đó để chấn nhiếp kẻ xấu.
Cho nên mới có việc rất nhiều tà vật ác hồn nhìn thấy Âm sai hoặc là sẽ chạy trốn luôn, hoặc là không dám phản kháng.
Nhưng khuôn mặt như vậy cũng không phải nói rằng bọn họ là những kẻ tà ác dữ tợn, trái lại, nếu một người không có tấm lòng hướng thiện và năng lực bất phàm thì không thể làm Âm sai được."
"À, thì ra là thế, thất kính thất kính!"
Nghe thấy vậy, Vương Lập vừa đi vừa hành lễ với các vị Âm sai ở chung quanh.
Đường đường là Phán Quan của Âm phủ, không cần phải nói dối một phàm nhân như y.
Cho dù không tin, Vương Lập cũng không dám phản bác.
Thấy dáng vẻ của Vương Lập, các Âm sai xung quanh cũng gật đầu cười với y.
Chỉ trừ một số ít trong đó, hầu như nụ cười của mấy gã Âm sai kia còn kinh khủng hơn lúc bình thường.
Kế Duyên đi phía trước cũng quay đầu lại nhìn Vương Lập.
Hắn lắc đầu khẽ cười.
Thấy đám người của Âm Ti dường như rất hứng thú với Trương Nhụy và Vương Lập, hắn nói.
"Người này là Vương Lập, là người kể chuyện sáng tác ra Bạch Lộc Duyên.
Còn kia là Trương Nhụy, là người từng được nhận ơn huệ của Bạch lộc.
Bây giờ nàng là người trong Thần Đạo, ừ, tu hành vẫn còn hời hợt lắm."
Nghe Kế tiên sinh nói mình như vậy, Trương Nhụy cảm thấy có chút ngượng ngùng, giống như lúc bị trưởng bối phê bình mình làm việc không đàng hoàng vậy.
Câu chuyện Bạch Lộc Duyên đã sớm truyền khắp đại giang nam bắc hơn 20 năm qua, ở Kinh Kỳ phủ lại càng nổi tiếng.
Âm Phủ cũng không có khả năng chưa từng nghe qua.
Vì vậy, các quỷ thần cũng kính trọng Vương Lập hơn vài phần.
Sau khi bọn hắn vào Quỷ thành, Âm sai tản đi các nơi, chỉ còn lại hai vị Phán Quan đi cùng.
Bước chân của mọi người cũng dần chậm lại.
Vương Lập nhìn thấy dân chúng sinh sống xung quanh cũng giống các tòa thành bình thường.
Trong lòng y biết bọn họ có lẽ đều là quỷ, nhưng lòng vẫn thấy hiếu kỳ không thôi.
Nhưng khi có "người" nhìn lại, y cũng không dám đối mặt, lập tức dời mắt đi chỗ khác.
Đi đường lớn, xuyên qua ngõ nhỏ, qua đường phố, bước lên cầu nhỏ, trong quỷ thành âm trầm nhưng vẫn có một đoạn đường có cảnh đẹp thanh tú.
Trong tầm mắt của Kế Duyên xuất hiện một tòa nhà tương đối khí phái, Văn Phán chỉ vào con đường phía trước.
"Kế tiên sinh, đó chính là âm trạch của Chu thị.
Vị Chu lão gia kia chỉ còn nửa hơi âm khí, chúng ta đi vào hay là..."
Kế Duyên khẽ lắc đầu nói.
"Cứ chờ ở bên ngoài đi.
Đừng quấy rầy một khắc cuối cùng của vợ chồng bọn họ."
Vừa nói, Kế Duyên mở toàn bộ pháp nhãn.
Tất cả khí tức của Quỷ thành và toàn bộ Âm phủ đều hiện ra.
Bất luận là trước mắt hay là dư quang, những âm trạch hay là những đường phố khí thế và sạch sẽ, mơ hồ lộ ra hư ảnh mộ phần.
Trượng phu của Bạch Nhược tên là Chu Niệm Sinh.
Cái tên này chỉ khác một cái họ so với họ tên của lão ăn mày, thế nên cũng khiến cho Kế Duyên thấy ấn tượng hơn một chút.
So với tiên thú bạch lộc trên danh nghĩa kia, thực ra Kế Duyên lại càng nhớ kỹ Chu lão gia Chu Niệm Sinh hơn.
"Ta đoán không sai, ràng buộc hẳn là một trong những nguyên nhân của sự kiện kia!"
Trong lòng Kế Duyên có suy nghĩ này, cho nên pháp nhãn đã mở ra từ sớm.
Hắn nhìn chăm chú vào âm trạch ở phía xa, thấy hai cỗ khí tức chính ở trong đó bốc lên.
Tại thời khắc này, trong dư quang có mấy người giấy xách giỏ chậm rãi đi tới.
"Nhường đường một chút, các vị, nhường đường một chút..."
Thanh âm của người giấy vô cùng đờ đẫn, tư thế đi lại cũng rất cổ quái, trên mặt thì trang điểm khoa trương nhìn đặc biệt kinh hãi.
Vương Lập và Trương Nhụy đều lùi lại.
Kế Duyên và hai Phán quan cũng nhường đường, để cho mấy người giấy kia đi về phía Chu phủ.
Lúc mấy người giấy đến trước phủ, cửa chính của Chu phủ mở ra, rồi lại có mấy người giấy dáng vẻ gia đinh đi ra.
Bọn chúng treo lồng lớn màu trắng mới toanh lên cửa phủ.
Trên đèn lồng ở hai bên trái phải đều viết chữ "Hỷ".
"Kế tiên sinh, Bạch tỷ tỷ?"
Trương Nhụy nhịn không được hỏi Kế Duyên, cảnh tượng trước mắt làm nàng xem có chút không hiểu.
Kế Duyên nhìn lướt qua hai Phán quan như có điều suy nghĩ.
Trong tình cảm nam nữ, hắn cũng không được xem là cao nhân gì, nhưng cũng có một phần cảm khái.
"Hỏi thế gian tình ái là chi, mà đôi lứa hẹn thề sống chết...."
Vương Lập ở bên cạnh vốn đang hoảng hốt, giờ đây ánh mắt sáng ngời.
Y chỉ hận không thể lập tức cầm bút viết xuống, nhưng tình huống trước mắt không cho phép, chỉ có thể ghi nhớ trong lòng, hy vọng mình đừng quên.
Trương Nhụy nghe được lời này, trong mắt hiện lên vẻ mê ly.
Hai vị Phán Quan hơi chắp tay với Kế Duyên.
Cao nhân chỉ nhẹ nhàng nói một câu mà đã nói hết nhân tình thế thái.
...!
Ở bên trong âm trạch của Chu thị, lúc này có tổng cộng ba, bốn