Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
Biên: Thương Khung Chi Chủ
***
Lúc này Đỗ Trường Sinh còn đang muốn tránh mặt Ứng Nhược Ly.
Chỉ là nàng thấy Kế Duyên bước sang một bên nên đã rẽ sóng bước lên bờ, mỉm cười hỏi thăm Đỗ Trường Sinh trước.
"Vị Quốc sư Đại Trinh này thật là có lắm thủ đoạn.
Vậy mà có thể nhờ Kế thúc thúc đứng ra nói chuyện với ta.
Hoàng đế của Đại Trinh các ngươi cũng chưa có thể diện đến mức đó đâu!"
Cái ót của Đỗ Trường Sinh đã toát mồ hôi.
Lão vội vàng xoay người khom lưng với Ứng Nhược Ly.
"Ứng nương nương sao lại nói vậy? Đỗ mỗ tuyệt đối không có ý này, cũng không có khả năng ảnh hưởng đến quyết định của Kế tiên sinh.
Ứng nương nương làm việc dĩ nhiên sẽ công bằng rồi.
Tiêu Lăng kia đơn thuần là gieo gió gặt bão mà thôi!"
Ứng Nhược Ly bình tĩnh nhìn Đỗ Trường Sinh một hồi, sau đó mới "Ừ" một tiếng, xem như không có ý định để ý tới chuyện của lão ta nữa.
Nàng đi đến bên bàn cờ, nhìn Kế Duyên chơi cờ.
Trên bàn của Kế Duyên xếp đầy quân cờ.
Hắn ngồi trên mặt đất, chăm chú nhìn ván đấu chưa xong lúc trước.
Ứng Nhược Ly đi tới bên cạnh, cũng không thèm để ý váy áo đang buông thõng xuống đất, rồi ngồi xổm xuống một bên.
"Kế thúc thúc, Đỗ Trường Sinh kia có quan hệ gì với người vậy ạ?"
"Người này cũng được xem là một diệu nhân.
Chúng ta chỉ quen biết sơ mà thôi.
Nhưng với tư cách là Quốc sư của Đại Trinh thì người này vẫn khá quan trọng đối với tình hình chung của nhân đạo Đại Trinh."
Ứng Nhược Ly khẽ "A" một tiếng.
Nàng vẫn ngồi bên cạnh bàn cờ, quay đầu nhìn về phía lão Quy đang ở trong nước.
Có lẽ mối quan hệ giữa Kế thúc thúc nhà mình và Đỗ Trường Sinh không quá thân cận, nhưng với lão Quy thì chắc chắn không giống vậy.
Lúc nàng vừa về tới thì có nghe nói rằng lão Quy cầm theo pháp lệnh của Kế thúc thúc đi thẳng một đường từ Xuân Huệ phủ tới đây.
Ở bên kia, thấy Ứng Nhược Ly rời đi, Đỗ Trường Sinh mạnh mẽ thở ra một hơi.
Ánh mắt lão nhìn sang lão Quy bên cạnh.
Tuy yêu thể của lão Quy rất to lớn nhưng vẻ mặt lại hiền lành, chắc hẳn cũng rất dễ nói chuyện đây.
Đầu tiên, Đỗ Trường Sinh lại một lần nữa thi lễ với lão Quy, sau đó mới thong thả lên tiếng.
"Ô đạo hữu, dù sao Tiêu gia cũng là trọng thần trong triều ở Đại Trinh.
Đỗ mỗ biết giữa các ngươi có ân oán rất sâu, nhưng oan có đầu nợ có chủ.
Hậu nhân của Tiêu gia không thể hoàn toàn đại biểu cho Tiêu Tĩnh.
Ách, đường nhiên, nhất định là phải chịu tội...!Ách...!Không biết Ô đạo hữu muốn như thế nào?"
Đỗ Trường Sinh có chút khó khăn.
Dù sao lão cũng là Quốc sư, không thể nói rằng tốt nhất là lão Quy nên giết hết Tiêu gia được.
Sau khi nói một thôi một hồi, Đỗ Trường Sinh hỏi luôn lão Quy muốn như thế nào.
"Ha ha ha ha..."
Lão Quy nở nụ cười, nhìn thoáng qua Kế Duyên và Long Nữ ở bên kia.
Lúc này lão Quy mới nói.
"Chức trách của Đỗ Quốc sư mà.
Khi có yêu vật muốn xuống tay với trọng thần của Đại Trinh, ngươi không thể không lội vũng nước đục này, cũng là khó ngươi rồi."
"Thì vậy, à, ách..."
Đỗ Trường Sinh thuận miệng tiếp một câu, sau đó chỉ có thể xấu hổ cười cười.
Lão Quy quay đầu rùa nhìn về phía dòng sông Thông Thiên giang mênh mông, nhìn thật lâu mới cảm khái nói.
"Có đôi khi chỉ là một thoáng kinh hồng, sẽ cảm thấy dòng Thông Thiên giang và Xuân Mộc giang có chỗ giống nhau.
Dòng nước cuồn cuộn chảy xuôi, hòa vào biển lớn rồi không còn thấy nữa...."
Lão Quy xoay lại nhìn Đỗ Trường Sinh, ánh mắt còn giống người hơn đại đa số những người mà Đỗ Trường Sinh từng gặp.
"Lão Quy ta đã phí hoài mấy trăm năm.
Bây giờ tu hành đã vào quỹ đạo, tương lai thành đạo cũng chưa chắc là không thể.
Ngay cả Bạch Giang Thần của Xuân Mộc giang từng nói rằng mặc dù ta khốn khổ tu hành mấy trăm năm nhưng chờ đến khi đổi vận thì cũng đáng giá.
Mà Tiêu Tĩnh kia đã hóa thành đất vàng, linh hồn cũng nhận đủ tra tấn mà diệt vong ở Âm Ti.
Ô mỗ tất nhiên sẽ không bỏ gốc lấy ngọn, vì thù oán cũ mà trút giận quá độ, chôn vùi tiền đồ tu hành của bản thân."
Nghe vậy, Đỗ Trường Sinh khẽ thở phào.
Yêu vật này vẫn là một kẻ hiểu lý lẽ.
Đương nhiên chắc chắn cũng có một phần thể diện của Kế tiên sinh, dường như lão Quy đại nhân đại lượng sắp bỏ qua hoàn toàn cho Tiêu gia rồi.
Nhưng câu nói tiếp theo của lão Quy làm cho tâm Đỗ Trường Sinh khẽ run rẩy.
"Nhưng Ô mỗ cho rằng, người nhà họ Tiêu chết hết thì càng tốt."
Không riêng gì Đỗ Trường Sinh bị hoảng sợ, ngay cả Kế Duyên đang muốn hạ cờ ở bên kia cũng dừng lại một chút.
Ứng Nhược Ly nhìn thoáng qua Kế Duyên, rồi tầm mắt nàng chuyển đến trên người lão Quy, lại không thấy trên người lão xuất hiện lệ khí gì cả.
Lão Quy không đợi Đỗ Trường Sinh lên tiếng, đã tiếp tục nói thêm.
"Nếu như Tiêu Lăng đã không thể sinh con đẻ con, mà Ô mỗ thấy Tiêu Độ cũng không còn khả năng có con nữa rồi.
Vậy thì chẳng bao nhiêu năm nữa, huyết mạch Tiêu gia sẽ chết hết, không cần lão Quy ta làm bẩn tay mình.
Chẳng qua..."
Đỗ Trường Sinh nghe vậy thì lộ vẻ mừng rỡ, đang muốn nói chuyện nhưng lại bị một câu "Chẳng qua" làm cho cổ họng nghẹn cứng, không dám nói nữa.
Dáng vẻ tươi cười cũng cứng đờ trên mặt.
Quy gia gia à, người có thể nói hết một lần cho thống khoái không!
"Chẳng qua ta muốn hai cha con Tiêu gia đến đây gặp ta, dập đầu ba trăm cái và đáp ứng một điều kiện của ta.
Nếu không thì quỷ thần ở kinh đô cũng sẽ không cản được ta đâu!"
Những lời nói này lão Quy như chém đinh chặt sắt, còn có yêu khí mãnh liệt dâng lên, giống như kết thành một con cự quy gầm thét ở trên không trung, thanh thế vô cùng dọa người.
Ngay cả Kế Duyên cũng không biết lão Quy Ô Sùng đang hù dọa Đỗ Trường Sinh hay là nói thật nữa.
Chỉ có thể nói rằng lời này của lão Quy tuyệt đối là sự thật.
Kế Duyên quay đầu nhìn lại, thấy Đỗ Trường Sinh hình như bị dọa sợ, cả nửa ngày mà không có phản ứng gì.
Sau đó hắn nhẹ nhàng đặt quân cờ xuống bàn cờ.
"Đùng!!!"
Thanh âm hạ cờ thanh thúy nhưng không có ai có thể nghe thấy, chỉ có một mình Đỗ Trường Sinh có thể nghe rất rõ ràng.
Lão thoáng giật mình tỉnh lại.
"Ách, Ô đạo hữu có thể khoan dung độ lượng như vậy, Đỗ mỗ xin bái phục.
Thực không dám giấu diếm, nếu ở vị trí khác, Đỗ mỗ chắc chắn sẽ nghĩ hết biện pháp khiến Tiêu gia thảm đến không thể thảm hơn.
Về yêu cầu của đạo hữu, Đỗ mỗ nhất định sẽ chuyển lời cho Tiêu gia.
Cho dù bọn họ không dám đến, ta cũng phải bắt bọn họ tới!"
"Ha ha ha, Đỗ Quốc Sư nói quá lời rồi!"
Nghe vậy, lão Quy nở nụ cười.
Lời này của Đỗ Trường Sinh nghe thật thoải mái.
...!
Lúc đến đây, Kế Duyên dẫn