Đêm khuya, Lý Tĩnh Xuân nói dối là bản thân mệt mỏi, nằm ngủ trên lớp cỏ khô trải dưới bệ thờ trong miếu trước.
Kế Duyên mượn một quyển sách của Vương thư sinh, ngồi bên cạnh đống lửa để đọc sách.
Tuy rằng quyển sách này cũng có thể được xem là do hắn diễn hóa ra, chỉ cần lật một cái là biết nội dung đại khái của nó, nhưng việc diễn hóa này quá thành công, một vài chi tiết trong sách cũng có chỗ đáng để suy đoán.
Mà ở bên kia đống lửa, hai người Vương Viễn Danh và Dương Hạo đang trò chuyện nhiệt tình ngất trời, căn bản không hề buồn ngủ, thậm chí đã bắt đầu xưng huynh gọi đệ.
"Vương huynh, ngươi vậy mà được mời tới chốn câu lan dạy những nữ tử kia biết chữ sao.
Trải nghiệm như vậy đối với người đọc sách cũng là rất hiếm gặp!"
"Hắc hắc, chuyện này, lúc ấy cũng là bất đắc dĩ mà làm.
Dù sao tại hạ cũng không phải là nhà phú quý gì, phải vì sinh kế của mình thôi!"
Vẻ mặt của Dương Hạo cực kỳ đặc sắc, không có chút ý tứ khinh thường Vương Viễn Danh, ngược lại còn tỏ ra kính nể.
"Vương huynh, tại hạ cũng không có ý quở trách ngươi.
Mọi người đều nói câu: lan danh kỹ, cầm kỳ thư họa đều tinh thông; họ chính là vưu vật thế gian chân chính, tự nhiên cũng phải có người đại tài như Vương huynh nguyện ý dạy dỗ mới đúng.
Giống như ta, nhiều năm qua đều muốn đi nhìn một chút, đáng tiếc ước thúc quá lớn...!Đúng rồi, Vương huynh đã từng ân ái với ai tại đó chưa?"
Dương huynh này phóng khoáng như thế, dù Vương Viễn Danh là người xa lạ nhưng vẫn thành thật với nhau, cũng đúng kiểu người hào sảng, làm cho người ta sinh lòng thân cận, thế là khiến Vương Viễn Danh thuận miệng kể ra chuyện trước kia đi thanh lâu làm phu tử.
Lúc này nghe Dương Hạo khen ngợi, cho dù trong lòng gã thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng có chút ngượng ngùng.
"Dương huynh khen nhầm rồi.
Vương mỗ dạy dỗ đều là những nữ tử tuổi còn nhỏ, bất luận như thế nào cũng không có khả năng nảy sinh kỳ niệm gì.
Nhưng trong thanh lâu quả thật có rất nhiều nữ tử, thật là, thật là xinh đẹp..."
Vương Viễn Danh vô thức cẩn thận nhìn thoáng qua Kế Duyên đang tập trung đọc sách ở bên kia đống lửa, kề sát Dương Hạo, hạ thấp giọng nói.
"Ách, không gạt gì Dương huynh.
Lúc đó, quả thật xem như làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật, thế nên đã từng có một hai lần như vậy.
Cũng có nữ tử ngưỡng mộ ta, sau khi ta dạy những hài tử kia xong, còn chủ động, chủ động tìm ta..."
"Ha ha ha ha ha...!Vương huynh thật sự là người hữu tình.
Dương mỗ bội phục, bội phục! Kể chi tiết, kể chi tiết đi..."
Kế Duyên một tay cầm sách, nhìn nội dung và những chú thích của Vương Viễn Danh lưu lại; một tay nắm lấy một cành cây, thỉnh thoảng khiêu một chút lửa.
Trong tai nghe hắn nghe Dương Hạo và Vương Viễn Danh kể chuyện có chút hèn mọn, thế ka2 không khỏi lắc đầu cười.
Hắn tính toán thời gian trong lòng, Dã Hồ Nữ cũng sắp đến quan sát rồi, sẽ không đến mức vì nơi này có quá nhiều người mà bị dọa lui đấy chứ?
Tầm mắt Kế Duyên nhìn về phía Lý Tĩnh Xuân đang nằm trong trạng thái ngủ.
Người này khí huyết quá mạnh, nếu không che dấu thì quả thật có thể dọa lui một ít yêu vật.
Nhưng hắn đã dùng chút thủ đoạn.
Ở nơi này, Kế Duyên hắn có thể nói là người "đạo cảnh", chỉ cần hắn nguyện ý, căn bản không thể có người nào nhìn thấu thủ đoạn của hắn.
Đang nghĩ như vậy, trong lòng Kế Duyên bỗng nhiên khẽ động.
Hắn đã ngửi được một tia yêu khí như có như không, biết có yêu vật đang đến gần.
Một nữ tử mặc váy lụa màu xanh nhạt, bước chân nhẹ nhàng xuất hiện trong sân của Hà thần miếu cũ nát.
Nàng ta nhìn ánh lửa trong miếu, cùng với tiếng cười nói của thư sinh bên trong, trên mặt vừa có ý cười vừa mang theo tò mò.
Rõ ràng nàng ta đi về phía trước, nhưng rất nhanh đã đến ngoài miếu, trong lúc đó lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Cửa sổ của Hà thần miếu đã sớm bị hư hỏng rách nát; nữ tử trốn ở một bên vách tường, lặng lẽ nhìn xuyên qua từng lỗ hỏng kia.
Nàng ta cẩn thận nhìn chăm chú tình huống trong phòng.
Dưới ánh lửa, hết thảy trong phòng đều hiện ra rõ ràng trong mắt nữ tử.
Nữ tử nhìn thấy thư sinh Vương Viễn Danh khiêm tốn lễ độ mà tuổi còn trẻ, khóe miệng hơi nhếch lên.
Nàng ta cũng nhìn thấy Dương Hạo phong thần tuấn lãng đang nói chuyện nhiệt tình với Vương Viễn Danh, trong lòng càng vui hơn một phần.
Lý Tĩnh Xuân nằm sấp ngủ trên mặt đất nên trong tầm mắt nàng chỉ có thể nhìn thấy hai chiếc giày, bị nàng trực tiếp bỏ qua.
Sau đó nữ tử lại liếc mắt nhìn thấy Kế Duyên đang cúi đầu đọc sách, đôi mắt sóng nước chớp động, chỉ đủ thấy một bên mặt đã không dời được tầm mắt.
Trong chớp mắt đó, một cảm giác đặc biệt sạch sẽ dâng lên.
"Rắc rắc...."
Cành cây trong tay Kế Duyên bị gãy, tiếng vang thanh thúy này cũng hấp dẫn sự chú ý của Dương Hạo và Vương Viễn Danh tới đây.
Hắn thuận thế lắc lắc đầu, lại ngáp một cái.
"Ôi chao...."
"Kế mỗ mệt rồi.
Tam công tử và Vương công tử các ngươi tùy ý, ta đi ngủ trước."
"Vâng, Kế tiên sinh xin cứ tự nhiên!" "Đúng vậy, tiên sinh đi ngủ đi, cỏ khô đã trải xong rồi."
Kế Duyên đứng dậy chắp tay, sau đó trả sách lại cho Vương Viễn Danh.
"Đa tạ, hai vị tuỳ tiện!"
Nói xong câu đó, Kế Duyên đi vài bước tới sau lưng Dương Hạo.
Hắn cũng không cởi áo hay nới dây lưng gì, vội vàng nằm ngủ bên cạnh Lý Tĩnh Xuân.
Tầm mắt của nữ tử ở bên ngoài vẫn nhìn theo Kế Duyên.
Mãi đến khi Kế Duyên trốn sau lưng Dương Hạo làm cho tầm mắt bị cản trở, nàng ta vô thức tới gần cửa sổ, bàn tay lại càng không tự giác đụng phải cửa sổ, phát ra một tiếng động "lạch cạch".
"Âm thanh gì vậy?" "Bên ngoài có người à?"
"Không biết nữa, cũng có thể là động vật gì đấy?"
"Cũng có lẽ là gió."
Dương Hạo và Vương Viễn Danh đều ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ.
Bên ngoài thấy bên trong là ánh lửa lấp lánh, còn bên trong nhìn bên ngoài chính là một mảnh đen kịt.
Tại thời khắc nữ tử kia phát ra tiếng động, nàng ta vô thức trốn ở phía sau bức tường bên ngoài.
Một lúc lâu sau, Dương Hạo và Vương Viễn Danh thấy bên ngoài cũng không có động tĩnh gì, người sau an tâm nói.
"Có lẽ thật sự là gió thổi."
Dương Hạo cũng đành phải đè nén nỗi thất vọng mơ hồ, phụ họa một câu "Có lẽ vậy".
Nữ tử ở bên ngoài lúc này có chút do dự.
Nàng ta liên tục tìm cơ hội để nhìn tình huống trong phòng.
Bên trong có bốn người, cũng không thể dễ dàng đắc thủ được.
Nhưng hôm nay nhìn thấy mấy thư sinh kia, một người so với một người lại càng khiến nàng động tâm.
Trong rất nhiều điển cố, đa phần tinh mị đều thích thư sinh, thật ra cũng không phải là không có đạo lý, nói đúng hơn là bọn chúng rất thích các thư sinh ưu tú.
Bởi