Tung Luân cũng không có bất kỳ ý kiến gì với đề nghị của Kế Duyên, chỉ là ánh mắt có chút hoảng hốt, nhưng trong thời gian cực ngắn đã khôi phục lại.
Lão lập tức đáp lời.
“Vãn bối lĩnh mệnh!”
Từ lúc cùng Kế Duyên tiến vào Vô Lượng sơn hay còn gọi là Lưỡng Giới sơn, và sau khi gặp Trọng Bình Hưu, Tung Luân không còn tự xưng là Tung mỗ hoặc là bĩ nhân các kiểu ở trước mặt Kế Duyên nữa.
Lúc nào lão cũng tự nhận là vãn bối.
Kế Duyên không tìm được Thi Cửu, nhưng hắn biết Tung Luân làm sư phụ thì chắc hẳn có thể tìm được đồ đệ của mình.
Ừm, nói đúng hơn là “đã từng là đồ đệ” mới phải.
Hắn vừa hỏi lại thì quả nhiên là như thế.
Tuy hắn để Lục Sơn Quân và Ngưu Phách Thiên trà trộn vào Thiên Khải Minh, nhưng bản thân hắn cũng không ngại việc biết trước một chút tin tức.
Vẫn mượn nhờ lực lượng cương phong như lúc trước, mười ngày sau, Tung Luân và Kế Duyên đã trở lại Vân Châu.
Tuy nhiên, bọn họ không đi tới Tổ Việt quốc, mà trực tiếp đi tới Thiên Bảo quốc.
Cho dù không đi xuống từ cương phong, Kế Duyên ở trên cao cũng có thể nhìn thấy một mảnh nhân khí.
“Thiên Bảo thượng quốc...”
Kế Duyên lẩm bẩm.
Tung Luân ở một bên nghe được thanh âm của Kế Duyên, cũng phụ họa nói.
“Kế tiên sinh nói không sai.
Nơi này chính là Thiên Bảo quốc.
Các quốc gia xung quanh đều gọi là Thiên Bảo thượng quốc, có thể xem là một trong những nước lớn ít ỏi của vùng Đông Thổ Vân Châu.
Nhưng nói một cách thật lòng, vận số Vân Châu có xu hướng xuôi về phía Nam.
Đại Trinh và Tổ Việt phân tranh trăm năm không ngớt thực ra cũng là một loại ẩn dụ.
Hiện giờ, xem như là quy về Đại Trinh rồi.”
Nghe giọng điệu của Tung Luân khi nói mấy lời này, Kế Duyên cảm thấy giống như đối phương đang nói “vì Kế tiên sinh sống ở Đại Trinh, cho nên Đại Trinh giành phần thắng”.
Nhưng trong lòng Kế Duyên, thật ra cũng không đồng ý.
Từ trước khi Kế Duyên xuất hiện, Tổ Việt và Đại Trinh về cơ bản cũng đã phân định thắng bại.
Tổ Việt quốc chỉ là đang cố gắng chống đỡ mà thôi.
“Tiên sinh, chúng ta sắp đến rồi.
Lát nữa tiên sinh không cần ra tay, để vãn bối làm thay là được!”
Rốt cuộc cũng từng là Thổ Địa, Tung Luân thân là sư phụ, làm đến mức này cũng đủ rồi.
Kế Duyên cũng có thể lý giải tâm tình của Tung Luân một chút.
Mặc dù đến bây giờ, lão vẫn còn niệm tình xưa nghĩa cũ, nói gần nói xa cũng chỉ vì sợ Kế Duyên tự mình ra tay thì Thi Cửu chịu không nổi.
Kế Duyên cũng không nói rõ, gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
“Tung đạo hữu cứ tự nhiên.
Kế mỗ chỉ muốn hiểu rõ một vài chuyện thôi.”
Trọng Bình Hưu và Tung Luân trước kia chỉ chú ý đến việc tìm kiếm Cổ Tiên, tìm kiếm người nhận truyền thừa thích hợp, cùng với việc trông chừng Lưỡng Giới sơn và một ít đại sự trong tiên đạo.
Cho nên, thế lực yêu ma gọi là “Thiên Khải Minh” này căn bản không lọt vào mắt bọn họ.
Dù có biết, cũng không thèm để ý.
Thế lực yêu ma trong thiên hạ nhiều vô kể, đây chỉ là một trong số đó, thậm chí còn chưa được tính là hạng xoàng xĩnh nữa.
Nhưng Kế Duyên đã để ý đến chuyện này, như vậy trong lòng Tung Luân cũng sẽ phải định nghĩa lại cái gọi là “Thiên Khải Minh”.
“Kế tiên sinh, nghiệt chướng kia hiện giờ đang trốn ở trong Mộ Táng Sơn.”
Tung Luân ở trên cụm mây chỉ về một ngọn núi không lớn không nhỏ phía xa.
Từ tầm nhìn mơ hồ đó, dường như mấy ngọn núi rìa ngoài cũng không chẳng có bao nhiêu màu xanh của lá cây, trông thật trơ trọi.
Kế Duyên nhìn không rõ ràng lắm, nhưng nghe Tung Luân nói, mấy ngọn núi kia hẳn là những mồ mả tập hợp lại với nhau.
Mặt trời sắp khuất bóng.
Nhìn sắc trời có lẽ không đến một canh giờ nữa thì trời sẽ tối.
Trong tầm mắt phương xa, có một mảng lớn tử khí vờn quanh một ngọn núi.
Lúc này, Thái dương lực còn chưa tản đi mà đã như vậy, đợi lát nữa mặt trời lặn xuống núi, phỏng chừng chính là âm khí tử khí tràn ngập.
Tung Luân và Kế Duyên cũng đã đáp xuống một chỗ ở bên ngoài ngọn núi, dùng loại tốc độ không nhanh nhưng tuyệt đối không chậm tiếp cận mảnh rừng núi kia.
“Kế tiên sinh, sau khi nghiệt chướng kia rơi vào tà đạo, ta và y đã không gặp nhau hai trăm năm.
Mà nay y cực kỳ cảnh giác, cũng có không ít phương pháp bảo vệ tính mạng.
Nếu chúng ta trực tiếp cưỡi mây đi qua đó thì khó tránh khỏi việc y chạy mất.
Bây giờ, chúng ta đi về phía núi kia thì y sẽ không nhìn thấy chúng ta.”
Tung Luân vẫn có chút tự tin với bản lĩnh thu liễm khí tức của mình; về phần Kế tiên sinh, vậy thì không cần nhắc tới.
Kế Duyên khẽ gật đầu, cũng không nhiều lời.
Hắn đã từng lĩnh giáo bản lĩnh ẩn nấp của tên Thi Cửu này rồi.
Thông qua Tung Luân, ít nhất Kế Duyên có thể nhận định giờ phút này chắc hẳn Thi Cửu ở chỗ này.
Tung Luân có thể giữ chân đối phương là cách tốt nhất.
Nhưng nếu vì tình thầy trò mà lão thật sự thất thủ, không thể bắt được Thi Cửu thì Kế Duyên dự định sẽ dùng Khốn Tiên Thằng, thậm chí dùng Thanh Đằng kiếm bổ sung một chút.
Hai người cùng đi về phía Mộ Táng Sơn.
Trên mặt đất có một ít giấy tiền và các vật khác, trước mặt cũng có một vài cỗ xe ngựa chạy tới, trên xe còn treo hoa trắng.
Có một số người ở trên xe dường như còn đang khóc nức nở, xem ra là chôn cất người thân.
Hai đợt xe ngựa chạy ngang qua.
Chờ đến đợt thứ ba, một đội xe ngựa thật dài đi tới.
Ánh mắt mơ hồ của Kế Duyên nhìn thoáng qua, thấy ít nhất có hơn mười chiếc xe ngựa lớn nhỏ, số lượng tùy tùng đi theo, thậm chí là hộ vệ cũng không ít.
Xem ra, không phải nhà giàu thì cũng là quan lại quyền quý.
Kế Duyên và Tung Luân rất tự nhiên nhường đường, thuận tiện để cho những xe ngựa này đi qua.
Mà những người đi tới trước mặt, bất luận là đang cưỡi trên những con ngựa cao to, hay là đi bộ, rất nhiều người đều đang nhìn Kế Duyên và Tung Luân, ngay cả trên xe ngựa cũng có mấy người vén rèm ngắm cảnh chú ý tới bọn họ.
Bởi vì, thời gian lúc này thật sự có chút quái lạ.
Một nam tử râu ngắn mặc trang phục vải gấm, đầu đội mũ dài và khuôn mặt rắn rỏi – vào lúc này – sau khi gật đầu đồng ý cái gì đó với xe ngựa bên cạnh thì khống chế tuấn mã rời khỏi đoàn xe.
Khi đoàn xe còn chưa tới gần, gã tiến lên một bước tới gần vị trí của Kế Duyên và Tung Luân, cao giọng hỏi một câu.
“Nhìn hai vị tiên sinh mặc quần áo nho nhã và có khí độ không tệ, nhưng giờ phút này sắc trời đã không còn sớm, hai vị đây là muốn một mình lên núi tế tự sao?”
Theo thanh