(Lời người biên: Tiêu đề gốc của chương này là: "Quan chi tâm quý, kiến chi thần động", nhưng nhóm dịch cũng không chắc là có thể dịch chiếc tiêu đề này chính xác...!Cầu cao kiến của các độc giả và sửa lại sau nhé.)
Kế Duyên nói xong nhưng trong lòng cũng không dám kết luận rốt cuộc đây là dị thú gì.
Dù sao, lúc hắn nhìn thoáng qua cũng thấy rất lạ mắt.
Hơn nữa ngoại trừ tiếng gào thét ai oán kia, đối phương căn bản không có ý nghĩ trao đổi gì, chỉ giống như mãnh thú đang công kích Long Giao.
Tính luôn cả hai đoàn hồng quang lúc trước bị lão Hoàng Long đánh một trảo trở về tầng hắc ám phía dưới, trong mắt Kế Duyên tổng cộng có mười hai con dị thú tập kích.
Vừa rồi, hắn chỉ nhìn thấy một con đặc thù khá nổi bật trong đó mà thôi.
Nhưng trên thực tế, mặc dù dáng vẻ của những dị thú này tương tự nhau, nhưng đều có chỗ khác nhau.
Có con giống cá, có con giống rắn, có con lại khá giống thú.
Ở đây có ba trăm Giao Long nhưng chân chính đánh nhau với dị thú chỉ có tối đa hai mươi tới ba mươi con.
Vì liên quan đến không gian, những Giao Long khác đều tản ra bên cạnh.
Trong tình huống này, thiên tính của Long tộc làm cho bọn họ có khuynh hướng chiến đấu thành bầy đàn.
“G r à o o o...”
Một con Giao Long bị dị thú cắn trực tiếp vào bụng, phát ra tiếng gầm đau đớn.
Yêu pháp trên thân rồng chấn động, tạo thành tầng tầng lớp lớp vòng xoáy khổng lồ dưới nước.
Mãi mà vẫn không dứt ra được con quái vật trong hồng quang, Giao Long kia lập tức nổi giận muốn co rút thân rồng lại, dùng phương pháp Long triền quấn chặt lấy con dị thú để rồi cắn chết chúng nó.
“Rắc rắc….
rắc rắc….”
Lực cắn nuốt mạnh mẽ của Giao Long có thể nói là khủng khiếp.
Trên thân của con dị thú phát ra từng thanh âm rợn người, giống như lò xo rỉ sét bị kéo thật chặt vậy.
“Ô…ô…ô…”
Trong miệng dị thú xuất huyết, nhưng máu huyết này vừa phun ra đã thiêu đốt trong nước, tưới lên người Giao Long, làm cho Giao Long nhịn không được mà phát ra tiếng kêu thảm thiết cực lớn.
“Rống….
Thiêu, thiêu chết ta rồi…”
Thanh âm của Giao Long cực kỳ thống khổ, trực tiếp buông lỏng việc cắn nuốt thân thể dị thú.
Những nơi trên thân rồng bị dính huyết hỏa vẫn có các ngọn lửa rất nhỏ đang thiêu đốt.
Từng khối lân phiến đều bị cháy đen.
Yêu quang trên người chợt sáng lên, không ngừng hội tụ thủy linh để đè ép hỏa diễm kia xuống.
Từ lúc bắt đầu cuộc chiến cho đến bây giờ cũng chỉ khoảng mười mấy hơi thở.
Máu của dị thú kia bốc cháy khiến Kế Duyên và mấy vị Long Quân không quan sát thêm nữa.
Cộng Dung nhìn trận hỗn chiến, cười lạnh một tiếng.
“Chỉ là mấy con dã thú, vậy mà lâu như vậy vẫn không thể bắt được.”
Nói xong câu này, Cộng Dung trực tiếp dùng dáng vẻ nhân loại triển khai thủy lưu xông vào trong vòng hỗn chiến.
Quanh thân lão có long ảnh màu đỏ sậm đi theo.
Sau khi phất tay áo trong nước, long ảnh hiện ra trạng thái vung móng vuốt quẫy đuôi, quét lui mấy con dị thú ra, đồng thời đẩy đám Giao Long đang chiến đấu xung quanh ra bên ngoài.
Nhưng trong quá trình này, Cộng Dung đang trong hình dáng con người cưỡi long ảnh.
Những nơi lão đi qua, chẳng những tách Giao Long ra khỏi dị thú quỷ dị kia, mà tựa như ở phía đuôi của dòng nước chảy mang theo một đám vòng xoáy kỳ lạ.
Trong những vòng xoáy này mơ hồ có bạch quang hội tụ, khiến cho dị thú chậm rãi bị kéo đi, căn bản không cách nào linh hoạt di chuyển chứ đừng nói đến chạy trốn.
“G r à o~~~”
Tiếng long ngâm của Cộng Long Quân vang lên.
“Ầm….”
Lấy chỗ Cộng Dung làm trung tâm, giống như có quả bom bạo tạc dưới nước, làm nổ tung long khí và yêu khí.
Ở trong mắt Kế Duyên, trung tâm vụ nổ tản ra từng đợt sóng gợn mang theo bạch quang.
Trong nháy mắt nổ tung, uy năng bao trùm phạm vi ngàn trượng, vừa vặn dừng lại bên ngoài vị trí các Giao Long đang đứng, bao phủ tất cả dị thú bên cạnh, mang theo sóng xung kích khiến cho cả hải vực kịch liệt rung chuyển.
Đám dị thú ở vị trí trung tâm lập tức bị thương nặng, mà những dị thú bên ngoài cũng bị vỡ lân giáp.
Trong dòng nước chảy xiết, ngay cả việc đứng cân bằng cũng khó có thể khống chế.
Tình huống này không cần Kế Duyên và mấy vị Long Quân khác ra tay.
Kế Duyên suy nghĩ một chút, tay phải nhấc lên.
Khốn Tiên Thằng màu vàng tản ra bảo quang mê người, giống như linh xà ở trong nước.
Dây thừng quấn quanh đám dị thú đang muốn di chuyển, trong nháy mắt siết chặt, trói tất cả bọn chúng lại.
“Nghe kể rằng, lần trước tiên đạo tập hợp tại đại hội Tiên Du đã làm ra một kiện dị bảo dây thừng vô cùng cao minh, chẳng lẽ chính là vật này?”
Một cặp mắt rồng giống như hai cái đèn lồng siêu cấp của Hoàng Dụ Trọng nhìn về phía trước.
Lực chú ý đã chuyển từ trên người dị thú sang pháp bảo mà Kế Duyên sử dụng, trong miệng cũng nhịn không được mà hỏi một câu như vậy.
“Không sai, chính là dị bảo dây thừng kia, tên là Khốn Tiên Thằng.”
Lão Long Ứng Hoành khẽ cười, trả lời lời Hoàng Dụ Trọng, trên mặt cũng có vài phần tự hào.
Dù sao lão cũng có tham dự luyện chế bảo vật này.
Điều này đối với Long tộc không am hiểu luyện khí mà nói thì cực kỳ đáng kiêu ngạo.
Khốn Tiên Thằng có linh tính, không cần Kế Duyên dặn dò gì cả.
Sau khi vây khốn ba con dị thú, nó không ngừng duỗi dài, trói chặt những dị thú đang hôn mê ở chung quanh lại.
Có vài con dị thú phun ra hỏa diễm như lúc nãy, nhưng đều không thể ảnh hưởng lên Khốn Tiên Thằng.
Hơn nữa, một khi đã bị trói lại, dị thú không thể động đậy được nữa.
Một lát sau, trừ bỏ ba con dị thú đã chết, bảy con còn lại đều bị Khốn Tiên Thằng trói chặt.
Mà hai con lúc trước bị Long trảo của Hoàng Dụ Trọng đánh xuống biển sâu đã không thấy tung tích.
Có mấy con Giao Long lặn xuống tìm kiếm, cũng không biết là có thể tìm được hay không.
Những xao động dưới nước dần dần bình ổn lại.
Có hơn mười con Giao Long liên hợp thi triển phương pháp tịnh thủy, làm cho nước trong phạm vi mấy cây số ở Hoang Hải nhanh chóng trở nên trong suốt, đạt tới cảm giác gần giống với khu vực thủy phủ của Long tộc.
Một đám Long Giao khác thì một lần nữa xúm lại, nhìn thi thể ba con dị thú và bảy con khác đang bị Khốn Tiên Thằng trói lại.
Kế Duyên và bốn vị Long Quân đang ở trong hình dáng con người đứng phía trước, nhìn những dị thú này.
Ai nấy đều nhíu mày nghi hoặc.
“Yêu khí trên người con thú này tuy nồng đậm, nhưng không quá giống yêu.”
“ Đúng vậy, các ngươi nhìn hai con này đi.
Trên người quả thực giống như tật bệnh sinh ra bướu thịt, chẳng đẹp gì cả.”
Thanh Uông Long Quân vừa nói ra lời này, Kế Duyên và ba vị khác đều vô thức nhìn về phía y, sau đó lại dời tầm mắt nhìn lên đám dị thú.
Ứng Hoành chỉ vào mấy con ướt đẫm máu, thỉnh thoảng còn đốt ra