Dịch: Minh Nguyệt
Biên: Tiểu Duyên
Bạch Ngọc Sách
***
Quả nhiên khi nhìn thấy Kim Ô thần điểu thứ hai, mặc dù trong lòng Kế Duyên chấn động, nhưng trên mặt lại còn kinh ngạc khoa trương hơn hai vị Long Quân đi cùng. Nghe được câu nói của Thanh Vưu, Kế Duyên khẽ xoa xoa trán mình, thấp giọng nói.
“Hai mặt trời sẽ không cùng bay lên với nhau, chỉ là thay phiên nhau mà thôi…”
Nhìn thấy con Kim Ô thần điểu thứ hai, Kế Duyên lại không kìm được mà suy nghĩ thêm, có khi nào còn con thứ ba hay không...
Tình huống trước mắt đã hoàn toàn vượt ra khỏi nhận thức, thậm chí là trí tưởng tượng của lão Long Ứng Hoành và Thanh Vưu, cho nên về cơ bản là xem ý kiến của Kế Duyên như thế nào.
“Kế tiên sinh, vẫn còn có chỗ nào nghi ngờ à?”
Đừng nói là lão Long cực kỳ hiểu rõ về Kế Duyên, ngay cả Thanh Vưu cũng nhìn ra được vẻ băn khoăn chết đi được của hắn lúc này. Kế Duyên nhìn hai người, nói thẳng.
“Kế mỗ cũng không xác định được rốt cuộc có bao nhiêu con Kim Ô. Chúng ta cần quan sát thêm một thời gian nữa.”
Ba người đè xuống rung động trong lòng. Sau khi đứng nhìn tại chỗ cho đến nửa đêm, cả ba mới rời đi.
Trong gần ba tháng sau đó, cả bốn vị Chân Long và Kế Duyên đã nhiều lần đi tới sơn mạch dưới đáy biển để nhìn cây Phù Tang – nơi ở của Kim Ô. Kế Duyên còn đến đó mỗi ngày. Về phần các Giao Long còn lại, sau khi năm người thương nghị, không cho phép bất kỳ một con Giao Long nào đến xem. Chuyện này cũng không phải do nguy hiểm, mà là có suy tính khác.
Trong thời gian ba tháng này, năm người vẫn nhìn thấy hai con Kim Ô lúc trước, hơn nữa hai con Kim Ô này dường như không cùng tồn tại trên cây Phù Tang, cơ bản là cứ mỗi ban đêm sẽ luân phiên đáp xuống.
Sau khi sự hồi hộp và chấn động lúc ban đầu dần dần vơi đi, đám người Kế Duyên thậm chí còn cẩn thận thử tiếp cận Phù Tang Thần Thụ vào ban ngày. Chỉ là bọn họ lại phát hiện ra một chuyện khác. Phù Tang Thần Thụ vào ban ngày quả thật trông rõ ràng hơn không ít, nhưng nhìn thì có thể thấy được, nhưng bất luận bọn họ tiếp cận như thế nào thì cũng chỉ có thể sinh ra một loại ảo giác là đã tới gần, không cách nào chân chính tiếp xúc với Phù Tang Thần Thụ, mà ban đêm lại càng không cần phải nói.
Đến Hoang Hải đã gần hai năm, đến cuối tháng thứ ba, vào đêm nay, Kế Duyên và bốn vị Long Quân lần thứ hai tề tụ bên ngoài một mảnh sơn mạch. Cả nhóm nhìn Kim Ô ở phương xa nghỉ ngơi trên cành cây Phù Tang, trầm mặc không nói.
“Tối nay là đêm giao thừa, nhân gian chắc hẳn là vô cùng náo nhiệt!”
Lão Long Ứng Hoành khẽ vuốt râu nói một câu như vậy, mắt nhìn về phía Phù Tang Thần Thụ cùng Kim Ô Thần Điểu ở phương xa, nhưng dư quang lại đang nhìn Kế Duyên. Lão biết vị hảo hữu này của mình vẫn rất để ý đến các lễ hội quan trọng của nhân gian, nhất là thời khắc chuyển giao năm mới.
“Đúng vậy, qua đêm nay, chúng ta có thể trở về.”
Lúc này năm người đang đứng trên một đài băng. Băng đài này là một kiện bảo vật của Thanh Vưu Long Quân, do hàn băng vạn năm luyện chế thành. Tuy mọi người không sợ nhiệt độ nơi này, nhưng đứng ở băng đài này chắc chắn sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Thanh Vưu là người trẻ tuổi nhất trong bốn Long Quân, cũng là người duy nhất không để râu khi ở trong trạng thái hình người. Giờ phút này, y chắp tay trên lưng, nhìn Kim Ô ở phương xa, cảm thán nói.
“Không nghĩ tới lần này ra biển không tìm được nghiệt trùng, lại may mắn gặp được bí mật kinh thiên động địa như vậy.”
“Đúng vậy, lão phu cũng không nghĩ tới, mặt trời vẫn còn sống, lại là Kim Ô thần điểu!”
Cộng Dung cũng gật đầu phụ họa, nhưng Kế Duyên nghe vậy lại khẽ nhíu mày, chỉ là hắn cũng không phát biểu ý kiến gì. Thật ra trong lòng Kế Duyên đồng ý rằng Kim Ô là linh hồn của thái dương, nhưng cũng có một suy đoán khác. Hắn cho rằng Kim Ô chưa chắc đã là mặt trời hoàn chỉnh. Có lẽ Kim Ô sẽ lấy ngôi sao làm chỗ dựa, hai cái này tương hợp mới là mặt trời chân chính, nhưng cái này không cần phải nói với mấy vị Chân Long.
Mấy ngày nay, Kế Duyên suy nghĩ rất nhiều. Một số chuyện trước kia hắn từng xem nhẹ, giờ cũng nhân cơ hội này suy nghĩ sâu xa một phen. Ví dụ như lúc trước hắn cho rằng địa phương này có bầu trời hình tròn, cái này có lẽ không sai theo nghĩa rộng, nhưng cũng không nhất định chính xác. Bởi vì trên mặt đất thực ra có chênh lệch thời gian nhất định, tức là ở những địa phương xa xôi, có thể xuất hiện một nơi đã bình minh, mà chỗ khác thì trời còn chưa sáng.
Nhìn thấy “mặt trời” mới ý thức được những chuyện này, nhưng cũng không thể nói đại địa có thể là hình vòm được. Cũng có khả năng giống như lúc trước hắn suy đoán, các khu vực có sự nhấp nhô khác nhau. Chỉ là sự nhấp nhô này còn lớn hơn nhiều và cũng khoa trương hơn nhiều so với phạm vi trong tưởng tượng của hắn.
Về phần đại địa này có phải là hình cầu hay không thì không cần suy nghĩ nhiều. Không riêng gì về phương diện cảm giác, cũng chưa nghe qua có ai từng chiếu theo một phương hướng đi thẳng về nguyên điểm. Giống như trong ghi chép do Long tộc lưu lại, sau khi tới Hoang Hải, phi hành một đường về phía trước là có thể đạt tới hoàn cảnh cực kỳ ác liệt gọi là vị trí “điểm tận cùng của đại địa”.
Chẳng qua giả thiết rất nhanh đã bị Kế Duyên tự lật đổ, bởi vì hắn bỗng nhiên ý thức được rằng “chênh lệch thời gian” yếu ớt này cũng không có quy luật chính xác. Trên một đường thẳng, khả năng xuất hiện khu vực có chênh lệch thời gian rất nhỏ, cũng có thể ở khu vực phương xa xuất hiện thời khắc gần như giống nhau. Điều này chứng tỏ mối quan hệ hình dạng mặt đất ở từng khu vực là nguyên nhân chủ yếu. Ví dụ như thung lung thật lớn lõm xuống cùng với núi cao khổng lồ ngăn cách ánh sáng ban ngày.
Ứng Hoành vuốt râu nhìn Phù Tang thần thụ ở phương xa, thấp giọng nhắc nhở bốn người khác.
“Đã tới giờ Tý rồi, chư vị chú ý.”
Tất cả đều nhìn về phương hướng cây Phù Tang. Kế Duyên trong lòng yên lặng tính toán thời gian trôi qua. Cho dù là ở một góc thiên địa này, Kế Duyên vẫn có thể cảm nhận được trọc khí lắng đọng qua một năm và thanh khí súc thế chờ phát động bắt đầu dần dần tích súc phân chia, chỉ chờ đến giờ Tý sẽ mở ra bức màn mới của trời đất.
Nhưng giờ Tý còn chưa tới, Kim Ô trên cây Phù Tang lúc này cũng kêu lên một tiếng.
“Quác….”
Đám người Kế Duyên thoáng khẩn trương chờ đợi. Hào quang kim hồng sắc từ xa có thể nhìn thấy nhưng không thể với tới được kia đang dần dần yếu bớt, đến cuối cùng đã yếu đến mức chỉ còn lại