Đây cũng là một doanh địa tạm thời, chỉ dựng lên mấy lều trại nhỏ.
Phần lớn quân sĩ mặc trang phục khi ngủ.
Nếu nhìn tình trạng lúc chết thì chắc hẳn là đã rời đi khi còn chìm đắm trong mộng cảnh.
Đối với những quân sĩ dũng mãnh bách chiến này, dù chỉ là sĩ tốt tu tập võ công thô ráp trong quân đội, cũng không phải không có khí lực phản kháng lại.
Tuy Tả Vô Cực còn khá nhỏ tuổi, nhưng tính cách vốn mạnh mẽ, mấy năm nay cũng đã tiếp nhận rèn luyện với cường độ không nhỏ, thậm chí còn có kinh nghiệm phong phú hơn một số khách giang hồ lão luyện, cho nên cậu đi tới đi lui xem xét các thi thể rải đầy trên mặt đất mà mặt không đổi sắc.
Không bao lâu sau, đám người Vương Khắc lại tập hợp lại với nhau.
“Không có người sống, tất cả đều đã chết.” “Bên ta cũng vậy.”
“Tai trái đều bị cắt.”
Sắc mặt các võ giả đều không dễ nhìn cho lắm.
Cho dù bọn họ đã giết hơn hai mươi người đến lấy tính mạng mình lúc trước, nhưng giờ phút này vẫn thấy tức giận khó kiềm chế.
“Ài! Những người này đều là binh lính dũng mãnh của Đại Trinh ta, không chết trên chiến trường, mà lại chết dưới tà pháp đánh lén ti tiện như vậy!”
“Đám tặc tử Tổ Việt thật đáng giận!”
Ánh mắt Vương Khắc nhìn lướt về phía bóng đêm chung quanh.
Tối nay, trên bầu trời có mây mỏng che chắn.
Tuy rằng có một ít tinh quang, nhưng tầm nhìn trên mặt đất vẫn không đủ.
“Mọi người vẫn cần phải cẩn thận.
Mặc dù chúng ta đã giết đám tên tặc tử kia, nhưng người thi triển tà thuật chưa chắc đã ở trong số những người bị giết, không chừng còn có nguy hiểm nữa đấy.”
Vương Khắc vừa dứt lời, bỗng nhiên cảm giác được con dấu trong ngực dần dần nóng lên.
Y cũng gặp phải tình huống này rất nhiều lần, chứng tỏ rằng có tà vật tiếp cận.
“Chư vị, có tà vật tiếp cận, ẩn núp đi!”
Trong lòng mọi người cả kinh.
Ba bốn mươi người lập tức tìm kiếm chỗ ẩn nấp, hoặc là vào trong lều trại, hoặc là giấu dưới người chết, hoặc là nhảy vào tán cây đại thụ ở vùng phụ cận, hoặc là nằm sấp ở trong bụi cỏ và đất trũng gần đó.
Hơn nữa cả đám đều khắc chế hô hấp và nhịp tim đập.
“Ù… ù… ù…”
Một trận cuồng phong kéo tới, trên mặt đất cát bay đá chạy.
Từ nơi ẩn thân, có người ngẩng đầu nhìn về phía chung quanh, lại bị gió cát che mắt, không thể nào mở mắt ra được.
Một cỗ hàn ý thấu xương theo gió dần dần ập tới, không chỉ thấy lạnh trên người mà còn thấy lạnh trong lòng.
Mọi người vừa cảnh giác vừa khẩn trương, biết rõ là có thể đồ tà môn chân chính sắp tới.
Binh khí trong tay lúc trước đã được ấn chữ “Ngục” đều tản mát ra cảm giác nóng rất nhỏ.
Nhờ vậy sinh ra dòng nước ấm theo cánh tay chảy vào thân thể, mang đến cho mọi người sự ấm áp tuy rằng khá yếu ớt nhưng cực kỳ đề thăng lòng tin và tinh thần.
Không có bất kỳ tiếng bước chân nào, cũng không có bất kỳ tiếng vó ngựa nào, thậm chí còn không có thanh âm quần áo bị thổi trong cuồng phong, nhưng có tiếng nói rõ ràng truyền vào tai mỗi người.
“Vốn tưởng rằng người ra tay ngăn cản Gió Gây Mê gi.ết chết đám tử sĩ kia chắc hẳn là có người tài năng ở Đại Trinh, không nghĩ tới chỉ là một đám phàm nhân.”
“Đúng vậy, quá thất vọng.
Suốt ngày không phải giết mấy tên quân tốt thì là giết mấy tên võ giả, chưa kể còn giết một vài dân chúng bình thường.
Cứ tưởng hôm nay có thể đấu pháp một trận với cao nhân Đại Trinh, không ngờ vẫn là mấy con kiến hôi!”
Thanh âm này truyền đến, trong lòng mọi người đều căng thẳng vì biết mình đã bại lộ.
Nhưng giờ phút này cuồng phong che mắt, hơn nữa lại là buổi tối, rất khó để thấy rõ địch nhân ở nơi nào.
“Ai ai ai a...”
Một võ giả ẩn mình ở vùng đất trũng gần đó bị gió cuốn lên trong lúc hoảng sợ.
Ở trên không trung, gã huy động trường đao lung tung, nhưng căn bản không có kết quả.
“Phốc...!Phốc...”
Máu tươi nổ tung trên không trung.
Dưới làn gió mạnh không có quy luật thổi qua, dòng máu theo gió thổi ra chung quanh.
Trên mặt và trên người của Vương Khắc và không ít người đều dính vết máu.
“A...!Thả ta xuống, thả ta xuống...”
“Vương Thần bộ, cứu ta...”
Lại có một người bị cuốn bay từ trong bụi cỏ, sau đó máu tươi vọt ra chung quanh.
Tả Vô Cực đang nằm sấp bên người Vương Khắc, trong lòng vừa sợ hãi vừa phẫn nộ.
Tay trái của cậu gắt gao nắm lấy cỏ dại bên cạnh, còn tay phải gắt gao nắm lấy cây trượng, trên người đều đã nổi gân xanh.
Vương Khắc dùng sức ấn Tả Vô Cực.
Y biết đối phương căn bản cũng không ở gần, hiện tại dù có xông ra thì cũng không thể tấn công tới bọn chúng được, chỉ có thể đánh cuộc đối phương khinh miệt mà sinh ra chủ quan tiếp cận bọn họ.
“Yêu nhân, ta liều mạng với ngươi!” “Yêu nhân chịu chết đi!”
“Boong ~” “Boong ~” “Boong ~ “
Ba gã võ giả trốn trên cây cùng nhau nhảy xuống, rút binh khí vọt tới một nơi nào đó trong gió cát, vung loạn về phía âm ảnh một trận nhưng không hề cảm nhận được gì.
Ngược lại trên người của các võ giả có cảm giác như tê liệt truyền đến, còn không kịp kêu đau thành tiếng thì đã không có tri giác.
Không phải là đối thủ cùng cấp độ, chúng ta sẽ chết!
Đây là cảm giác trong lòng mọi người, thậm chí Vương Khắc cũng có ý nghĩ tương tự.
Đối phương không chỉ là thuật sĩ giang hồ biết chút pháp thuật, thậm chí không phải là dòng quỷ vật tà vật bình thường, đây là hạng người tu hành chân chính.
Con dấu trong ngực càng ngày càng nóng.
Cảm giác nóng bỏng này sẽ không làm cho Vương Khắc bị thương, chỉ là mang đến cho y sự ấm áp toàn thân, làm cho tầm mắt của y dần dần rõ ràng lên.
Ước chừng ngoài trăm bước, trong cuồng phong có bốn “người” đang từng bước chậm rãi tiếp cận nơi này.
Một đám võ giả bị cuốn bay lên trời, cuối cùng bị gió cắn nuốt.
Dường như bọn họ chỉ đang hưởng thụ niềm vui thú nhìn khi các võ giả kia giãy dụa.
Gần hơn một chút, gần hơn một chút!
“Ha ha ha ha ha, trên người những võ giả này không có bùa chú, giết thật sự thoải mái.
Đáng tiếc một thân sát khí kia, vốn còn có thể làm cho chúng ta thoáng bận rộn một hồi.”
“Đừng chơi nữa, mau chấm dứt đi, bắt mấy tên còn sống mang về làm một bữa thịnh soạn nào.”
Mấy người vừa đi vừa nói đùa, đã đến ngoài ba mươi bước.
Ở khoảng cách này, bọn họ đã thấy được vị trí tất cả võ giả ẩn núp, cũng đạt tới khoảng cách mong muốn của Vương Khắc.
“Chư vị động thủ! Giết!”
Vương Khắc hét lớn một tiếng, bắt đầu bạo khởi.
Trường đao ra khỏi vỏ theo thân pháp hướng thẳng bốn người phía trước.
Dưới thân pháp của y, khoảng cách ba mươi bước chỉ ngắn ngủi cỡ một hơi thở thời gian đã tới.
Các võ nhân khác và Tả Vô Cực cũng nhao nhao nhảy lên, từ ba phía xông về bốn yêu nhân.
Nhưng bốn tên kia chẳng chút bối rối.
Trong mắt bọn họ, đám võ giả Đại Trinh này chính là thịt cá trên thớt.
“Ha ha, vội vàng muốn đi chết à, cứ tưởng muốn chơi đùa.”
Nói xong, một người bên cạnh vung tay lên, cuồng phong đánh về phía Vương Khắc.
Ấn trong ngực Vương Khắc sáng lên, đao trên người cũng hiện lên bạch quang.
“Chịu chết đi!”
Xoát ~
Ánh đao chợt lóe, Vương Khắc đã đến gần bốn người.
Trong ánh mắt kinh ngạc của hai người bên cạnh, trường đao xẹt