Chẳng qua là cho dù Kế Duyên ngồi trong góc nhưng vẫn bị một vài người chú ý đến. Lúc hắn vừa được tiểu nhị dẫn ra góc vắng vẻ này cũng có mấy người nhìn thấy.
Tiếng nói chuyện giữa Kế Duyên và tiểu nhị khá nhỏ. Những người xung quanh cũng không nghe rõ. Vì vậy, khi nhìn thấy chuyện này thì những người bình thường sẽ nghĩ tới chuyện: Một gã đàn ông xấu hổ vì hắn ăn mặc lôi thôi lếch thếch, ví không có đồng nào, đang tiến vào Hối Khách Lâu ăn cơm. Người trong quán sợ ảnh hưởng đến sinh ý nên đã dẫn hắn ra một góc vắng không người.
Nếu chỉ đơn giản nhìn vẻ bề ngoài của Kế Duyên thì chẳng ai nghĩ rằng Kế Duyên sẽ gọi một bàn đồ ăn lớn. Bọn họ đoán chừng hắn sẽ gọi bánh màn thầu cùng nước ấm, khá nhất thì cũng chỉ có thêm phần rau dưa muối mà thôi.
Tất nhiên là đã có người nhỏ giọng bàn luận về hắn, lời nói toàn là “kẻ đáng thương” “mùi thối quá”.
Đối với chuyện này thì Kế Duyên cũng không thèm để ý. Các ngươi cứ việc ăn đồ của mình, ta cũng không tham lam chút cơm thừa canh cặn đó làm gì. Chưa biết chừng chút nữa một bàn đồ ăn của hắn được bưng lên còn khiến mấy người kia kinh ngạc ấy chứ.
Chỉ là trong lúc chờ đợi, Kế Duyên vẫn để ý đến một vài chuyện thú vị. Ví dụ như ở chỗ cách hắn ba, bốn bàn, có một người mặc đạo bào, tay cầm theo một cây phất trần làm bằng ống trúc. Bên cạnh y còn có một đứa bé tầm mười bốn, mười lăm tuổi, cũng ăn mặc y như vậy.
Đây là lần đầu tiên Kế Duyên thấy đạo sĩ ở thế giới này. Đương nhiên là người này chỉ là đạo sĩ ở thế tục, cũng không phải là cao nhân tu tiên gì đó.
Hai người kia dường như đang gặp khó khăn.
Đứa trẻ uống ừng ực một chén nước. Cậu uống xong thì lấy tay lau miệng, vẻ mặt buồn phiền hỏi đạo sĩ bên cạnh.
“Sư phụ, lộ phí của chúng ta cũng sắp hết rồi. Hôm nay cũng chỉ có thể ăn bánh màn thầu với cải trắng thôi. Lúc nào thì chúng ta có thể trở về Đỗ Vân Quan ạ?”
“Chuyện lộ phí thì không vội. Ăn xong bữa này, sư phụ sẽ tìm một góc đường rồi bày quầy xem tướng số, có thể kiếm thêm chút tiền ăn cơm. Còn chuyện trở về thì từ từ sẽ tính.”
Đạo sĩ cũng uống một ngụm nước, trả lời câu than phiền của đệ tử. Chẳng qua là cậu nghe y nói đến chuyện bày quầy xem tướng số thì lập tức trở nên lo lắng.
“Sư phụ, người lại muốn xem tướng số sao… Đã nói là không xem nữa mà… Lần trước ở huyện Thanh Liễu, người ta còn đạp đổ quán, đánh chúng ta chúng ta một trận, người không nhớ ư….!”
“Ai ôi, đừng nhắc đến chuyện ngày hôm đó nữa, sư phụ nhớ rồi. Nhưng nói gì thì nói, chỉ cần sư phụ nói lời dễ nghe, không nói chuyện chết chóc thì chắc chắn sẽ kiếm được tiền. Cùng lắm thì không xem quẻ cho những người độc ác kia là được.”
Hình như đạo sĩ có chút xấu hổ khi nhắc lại chuyện cũ, vẻ tự tin vừa rồi cũng đã giảm đi không ít.
“Lần nào người cũng nói vậy…”
Đệ tử kia nhỏ giọng lầm bầm, đoán chừng là đạo sĩ sẽ không nghe thấy. Chẳng qua là Kế Duyên lại nghe được rõ ràng, khóe miệng cũng lộ ra ý cười.
Có chút thú vị, hai người này nhìn thế nào cũng thấy như hai gã hề hoặc là một tên hề và một gã đồ đệ đáng thương.
“Khách quan, bánh màn thầu và cải trắng của các ngài đây ạ. Đồ ăn đã lên đủ, xin mời dùng!”
Có một tiểu nhị bưng một mâm lớn chứa đầy đồ ăn lên. Sau khi gã đặt bánh màn thầu và cải trắng lên bàn của hai thầy trò thì mang đồ ăn đến bàn khác.
Đạo sĩ và cậu bé kia rõ ràng đều nhìn lên mâm đồ ăn có mấy bát thịt trên tay tiểu nhị. Chờ gã đi khỏi thì ánh mắt hai người mới nhìn lại bàn mình.
“Ai ôi… Ăn đi…”
“Dạ…”
Mặt hai người còn trắng hơn quả cà, thở dài một hồi.
Cái này đúng là khiến Kế Duyên vui vẻ hẳn lên, cũng không phải là hắn ăn ở thất đức mà do bầu không khí này rất có tính hài kịch.
“Khách quan, đồ ăn của ngài đến rồi ạ ~~~ Đây là tương giò, món chưng trước mặt là bánh ngọt, cải luộc, rau xào với dưa cải muối, còn món canh gà cùng với thịt ba chỉ luộc thì cần tốn thêm chút thời gian, xin ngài đợi một lát ạ~~~”
Lúc tiểu nhị bưng đồ ăn đến bàn Kế Duyên thì nói to hơn, đọc hết mấy món ăn trên bàn một lượt.
Đây là một thói quen của tiểu nhị ở Hối Khách Lâu. Đối với những bàn gọi đồ ăn ngon thì lúc tiểu nhị mang thức ăn lên sẽ báo tên món ăn rất to, rất vang, chỉ hận là không thể khiến cho tất cả mọi người ở trong sảnh hay ngoài phố đều nghe được. Còn đối với hai thầy trò đạo sĩ kia thì sẽ nói nhỏ hơn nhiều.
Nhưng kết hợp với ấn tượng của mọi người về Kế Duyên lúc trước, bàn đồ ăn kia đã mang đến cảm giác tương phản rõ rệt cho khách trong quán. Rất nhiều người còn biểu hiện ra ngoài như không có chuyện gì nhưng trong lòng đều có chút giật mình.
Tiểu nhị đặt cái dĩa dưa cải muối cuối cùng xuống, chuẩn bị rời đi thì Kế Duyên gọi gã lại. Hắn nhìn về phía hai thầy trò rồi nói:
“Tiểu nhị ca, làm phiền ngươi nói một tiếng với hai vị đạo trưởng kia rằng tại hạ muốn mời họ dùng cơm.”
Nói đến đây, Kế Duyên nhìn lại bộ dáng của mình rồi bổ sung thêm một câu.
“Ừ, nếu bọn họ không chê.”
Nhìn tới hai người làm hắn vui vẻ, Kế Duyên cũng sẵn lòng mời họ một bữa cơm. Hơn nữa, theo lời nói của hai người thì đạo sĩ kia dường như không phải là một thầy tướng số giang hồ bình thường.
“Ách… Được, ta sẽ đi chuyển lời cho họ!”
Tiểu nhị cầm theo mâm nhỏ chạy đến trước bàn thầy trò đạo sĩ đang gặm màn thầu kèm cải trắng kia.
“Cái này, hai vị khách quan, vị khách đang ngồi ở trong góc nói, nếu hai vị không chê thì có thể qua bên kia cùng ăn với ngài ấy, đúng rồi, chính là vị khách đang cười kia.”
Hai đạo sĩ một lớn một nhỏ nhìn theo hướng ngón tay của tiểu nhị.
“Là hắn sao? Có khi hắn còn phải viết sổ nợ đấy.. Mà thôi quan tâm tới hắn trả nổi hay không làm gì, Tiểu Văn, chúng ta qua đó nào!”
Đạo sĩ kia nói thầm một câu rồi cười với tiểu nhị, vội vàng dẫn đồ đệ đi đến bàn của Kế Duyên.
Y vẫn không quên mang bánh màn thầu và cải trắng của mình theo.
…
Y vừa kéo ghế ngồi vừa tự giới thiệu.
“Ách ha ha… Không biết xưng hô với tiên sinh như thế nào, tiểu đạo là Tề Huyên, hiệu là Thanh Tùng Đạo Nhân, đây là đồ đệ Tề Văn. Không biết tại sao tiên sinh lại mời hai thầy trò ta ăn cơm?”
Lúc này, cậu bé kia không hé miệng nói câu nào, chỉ ngồi nhìn chằm chằm vào mấy món ăn trên bàn không rời mắt.
“Tại hạ là Kế Duyên. Chỉ là tại hạ ít khi nhìn thấy đạo sĩ nên muốn mời hai vị cùng ăn cơm, cũng có chút mới lạ nên muốn nhìn kỹ hơn một chút thôi.”
Hai bên đều không hành lễ, chỉ ngồi nói chuyện với nhau.
“Ồ, thì ra…”
Đạo sĩ kia mới nói được một nửa thì bỗng nhiên ngẩn người, bởi vì y phát hiện ra ánh mắt Kế Duyên tuy sáng nhưng lại chỉ có một màu trắng bệch. Một câu “Ngài có phải bị mù không” đơn giản cũng mắc nghẹn ở cổ họng, suýt chút nữa đã thốt ra.
“Được rồi, được rồi, đừng nói chuyện nữa. Chúng ta ăn cơm đi, kẻo đồ ăn nguội thì mất ngon.”
Kế Duyên biết rằng nếu hắn không nói gì thì hai thầy trò sẽ câu nệ, không tự ý động đũa.
“Đúng lúc các vị có bánh màn thầu, mà ta lại quên gọi cơm, ừ, vừa vặn bù trừ cho nhau.”
Đang nói chuyện, Kế Duyên cầm bánh màn thầu lên cắn một miếng, sau đó lấy đũa gắp rau trong dĩa. Hai thầy trò cũng không nhịn được nữa, cũng rối rít động đũa, bắt đầu ăn.
Tuy tình cảnh của hai bên khác nhau nhưng cả ba người đều đã lâu không được nếm món ngon. Lúc này mọi người đã bắt đầu ăn thì không dừng lại được, đồ ăn được đưa đến miệng cũng cực kỳ thơm ngon.
Tướng ăn của Kế Duyên khá tốt. Mấy tháng nay hắn đã tập thành thói quen, từ kéo tay áo đến nhai nuốt rau đều rất phong độ, mà tốc độ ăn lại không chậm chút nào.
Hai thầy trò thì ăn như hổ đói, may mà không ai bị nghẹn.
Hai bên đối lập nhau. Mấy thực khách ở bàn bên cạnh nhìn thấy cảnh này đều nảy sinh một cảm giác quỷ dị. Dường như một người lôi thôi, bẩn thỉu, thối hoắc như Kế Duyên lại có khí độ nổi bật. Ngược lại, hai đạo sĩ kia lại càng giống hai người nghèo túng.
Nhìn đồ ăn trên bàn còn dư lại, Kế Duyên lại gọi thêm hai phần điểm tâm và ba bát cơm lớn. Ba người ăn no căng bụng, ăn xong rồi nhưng vẫn còn hơn một nửa bàn.
Sau khi hai thầy trò ăn hơn nửa bát canh gà thì cuối cùng cả hai đều không ăn nổi nữa.
Nhìn hai người xoa bụng thỏa mãn, Kế Duyên nở nụ cười.
“Hai vị đạo trưởng không ăn nữa sao?”
“A nấc~~~ No quá, no quá rồi…” “Không ăn nổi nữa! …”
“Hắc hắc, tốt rồi, Kế mỗ ăn phần còn lại vậy.”
Sau đó Kế Duyên ăn như gió cuốn mây trôi, đồ ăn trên bàn liền hết sạch, đến canh gà cũng không còn dư một chút nào. Hai thầy trò thấy vậy cũng có chút ngốc trệ.
Chờ Kế Duyên ăn xong phần cải trắng cuối cùng, hắn để đũa xuống rồi nói về phía trong quán.
“Tiểu nhị ca, tính tiền bàn này đi!”
“Được rồi khách quan~~”
Nghe tới tính tiền, chủ quán liền nhanh nhẹn hơn hẳn. Một bữa cơn này hơn một trăm văn, đưa mấy đồng tiền quá phiền phức nên Kế Duyên trực tiếp đưa một viên bạc vụn, để cho tiểu nhị mang đến quầy cân lại.
Thấy Kế Duyên thực sự có tiền trả, hai thầy trò đều thở phào nhẹ nhõm.
“Vị tiên sinh này, đạo sĩ cũng có nghề nghiệp của mình, cũng có chút năng lực đoán chuyện tương lai. Ngài đã mời một bữa cơm cũng là làm việc tốt rồi, nếu không ta xem vận mệnh cho ngài được không?”
“Thầy tướng số sao? Cũng có chút thú vị, không biết ngài bói từ bát tự, tướng mạo hay chỉ tay?”
“Có bát tự là tốt nhất, còn không thì tướng mạo hay chỉ tay cũng được.”
“Được, vậy nhờ ngài tính bát tự trước đi.”
Kế Duyên cười, báo ngày sinh tháng đẻ của mình. Bởi vì hắn có dượng làm thầy phong thủy, từ nhỏ hắn đã biết bát tự của mình, năm đó coi bói, ai cũng nói bát tự hắn tốt.
Đạo sĩ kia nghe xong bát tự của Kế Duyên thì y híp mắt suy nghĩ cẩn thận, cũng giống như đang làm việc. Chỉ là không lâu sau, lông mày Thanh Tùng Đạo Nhân nhăn lại càng lúc càng chặt, cuối cùng y ngẩng đầu nhìn Kế Duyên.
“Ngài gạt ta sao? Đây là bát tự của ngài ư?”
“Không thể giả được!”
Kế Duyên trả lời rất tự nhiên. Bát tự đời này thì hắn không biết nhưng bát tự của kiếp trước vẫn tính là của mình đúng không?
“Ngài gạt người! Nếu đây là bát tự của ngài thì ngài đã chết từ lâu rồi!”
"Sư phụ ~~!"
Đệ tử của y đứng một bên khẩn trương, vừa mới ăn cơm xong mà mồ hôi đã đổ ra không ít. Lời nói đắc tội người khác vậy mà sư phụ vẫn tùy tiện nói ra được.
“Ách… A a, cái kia, vừa rồi, ha ha, nói sai, nói sai…rồi…”
Một chữ “rồi” này còn nói chưa xong thì gã đạo sĩ đã thấy hoa mắt chóng mặt, cảm giác tức ngực vô cùng, cuối cùng thật sự chịu không nổi nữa.
Trời đất quay cuồng…
“Phốc~~~”
Một ngụm máu tươi phun ra cả bàn, Thanh Tùng Đạo Nhân trực tiếp ngất xỉu.
Gửi các bạn: Chúc các bạn một năm mới an lành, hạnh phúc. Đây là bản dịch thô. Cám ơn các bạn đã đón đọc.