Đặng Lâm bước xuống xe đi vào trong nhà.
Tài xế riêng sẽ tự động đánh xe vào gara để xe.
Nói là nhà thì không đúng bởi vì nơi này là một căn biệt thự với diện tích cả nghìn mét vuông.
Với tông màu chủ đạo màu trắng.
Xung quanh bao phủ bởi sân vườn và có một bể bơi ngoài trời.
Cả căn biệt thự rộng lớn chỉ có vài người vệ sĩ, hai người làm vườn và hai cô giúp việc cùng với quản gia.
Quản gia là người đi theo mẹ anh rất nhiều năm.
Sau khi Đặng Lâm về nước ông liền đi theo anh về biệt thự làm quản gia.
"Phu nhân đâu?" Vừa bước vào cửa Đặng Lâm lâm đã hỏi người làm xem Sở Tuệ Linh ở đâu.
Ngày thường mỗi khi anh tan làm về nhà cô đều sẽ đợi anh ở phòng khách.
Hôm nay không thấy cô khiến Đặng Lâm cảm giác không quen.
"Thưa ông chủ.
Phu nhân nói không khỏe nên ở trên phòng nghỉ ngơi." Người giúp việc nghe anh hỏi liền thành thật trả lời.
"Ừ đã biết.
Không có việc gì nữa." Nói rồi Đặng Lâm sách cặp tài liệu đi lên lâu.
Anh và Sở Tuệ Linh cưới nhau đã được nửa năm.
Thời gian nói dài không dài mà nói ngắn không ngắn.
Hai người kết hôn chỉ vì mục đích thương mại của hai tập đoàn Đặng Sở nên giữa Đặng Lâm và Sở Tuệ Linh gần như chỉ là mối quan hệ bền ngoài.
Khi kết hôn cũng không hề tổ chức lễ cưới linh đình mà chỉ đơn giản hai nhà ngồi lại ăn bữa cơm.
Kí xuống tờ giấy đăng kí kết hôn là xong chuyện.
Đối với Sở Tuệ Linh thì chuyện này quả thực ủy khuất cho cô.
Có người con gái nào mà không muốn khoác lên mình chiếc váy cưới xinh đẹp nhất để gả cho người mình yêu chứ?
Thế nhưng đối với Đặng Lâm những chuyện này có hay không cũng chẳng quan trọng.
Dù sao mỗi quan hệ của bọn họ chỉ là vẻ bề ngoài.
Hai người kết hôn.
Bởi vì Đặng Lâm không muốn cô tham gia thương trường.
Sở Tuệ Linh liền cất đi tấm bằng thạc sĩ kinh tế của mình ở nhà làm một người vợ hiền.
Hàng ngày anh đi sớm về khuya để mặc Sở Tuệ Linh cô cũng không oán trách.
Ngày ngày đều đặn ngồi phòng khách chờ anh về.
Nửa năm kết hôn hai người không chung phòng.
Sở Tuệ Linh cũng không oán thán một lời.
Cô ngủ ở phòng tân hôn.
Còn Đặng Lâm từ ngày cưới cô liền chuyển qua phòng khác ngủ.
Cô chấp nhận.
Hai người trên danh nghĩa vợ chồng nhưng Đặng Lâm chưa một lần chạm vào cô.
Được, Sở Tuệ Linh cũng chấp nhận.
Đơn giản vì cô yêu anh.
Yêu đến mù quáng.
Yêu đến đánh mất chính mình.
Chỉ cần được ở bên cạnh Đặng Lâm là cô đã mãn nguyện.
Hằng ngày đưa anh ra cửa đi làm.
Buổi tối ở phòng khách đón anh.
Trở về.
Cuộc sống như vậy cũng rất tốt.
Đặng Lâm biết những hàng động của mình sẽ làm cô tổn thương.
Cũng vì nghĩ cho cô nên suốt nửa năm qua anh mới không chạm vào cô.
Hai người kết hôn với nhau không có tình yêu, chỉ có lợi ích thương mại.
Sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ ly hôn.
Dù biết rằng làm vậy là quá nhẫn tâm nhưng trong lòng Đặng Lâm không có Sở Tuệ Linh mà là người con gái khác..
Làm sao có thể sống như vợ chồng với cô ấy được? Đặng Lâm muốn giữ cho một Sở Tuệ Linh hoàn hảo nhất.
Để khi hai người ly hôn cô cũng sẽ không phải chịu thiệt.
Sau này cô sẽ tìm được người thật sự yêu thương mình thật lòng.
Anh muốn cô sẽ trao tấm thân trinh tiết của mình cho người thật sự yêu cô chứ không phải người vô tình như Đặng Lâm anh.
Xã hội bây giờ tiến bộ sẽ chẳng mấy ai coi trọng tấm màng mỏng ấy.
Thế nhưng Đặng Lâm vẫn muốn giữ lại một Sở