Sau khi Giang Mẫn rời đi Tuệ Linh ngồi một chút cố gắng ổn định suy nghĩ trong đầu rồi nhớ ra Giang Mẫn có nói đã nấu cháo dưới bếp nên ăn một chút.
Cháo người cũng đã nấu cô không thể bỏ qua ý tốt của người ta được.
Sau đó Tuệ Linh còn cẩn thận dọn dẹp lại căn nhà một lượt cho gọn gàng.
Cô nhìn qua tủ lạnh phần lớn đều là đồ ăn đóng hộp còn hạn sử dụng.
Chắc hắn chủ nhà mới đi không lâu nên đồ mới còn nhiều vậy.
Qủa thật căn nhà này ở đối diện nhà cô.
Mở cửa ra chính là nhà cô ở đối diện.
Nghe lời Giang Mẫn Tuệ Linh khoá cửa lại rồi để khoá cửa vào túi xách.
Dự định lát nữa đến công ty sẽ mang trả lại chìa khoá cho chị ấy.
Mở cửa nhà mình ra Tuệ Linh tiện tay ném túi xách vào sofas rồi đi vào phòng tắm.
Cả người cô hiện tại rất khó chịu và còn toàn mùi rượu.
Nằm trong bồn tắm mà Tuệ Linh không khỏi suy nghĩ.
Thật không biết hôm qua làm sao mà tự dưng lại uống nhiều như vậy.
Mọi người đều nhìn thấy, thật là xấu hổ chết đi mất.
Cô tự hứa đây là lần đầu cũng là lần cuối cô động tới chất kích thích như bia rượu.
Thật không tốt đẹp gì cả.
Lại còn giấc mơ không khác gì sự thật đêm qua nữa.
Đến hiện tại cô vẫn không biết được đó có phải mơ hay không.
Mọi việc diện ra đều rất thật.
Thế nhưng sáng dậy lại không thấy dấu hiệu anh từng xuất hiện như trong giấc mơ của cô.
Có thể mọi chuyện thực sự là cô mơ mà thôi.
Người chăm sóc cô đêm qua chắc là Giang Mẫn, bởi vì men rượu nên cô mới nhận nhầm sang anh rồi có những hình ảnh không đúng thực tế như vậy xuất hiện.
Tưởng rằng sau một thời gian dài như vậy cô đã quên được anh.
Thế nhưng hoàn toàn không phải.
Hình ảnh Đặng Lâm vẫn luôn lưu giữ sâu trong tiềm thức của cô.
Sau chuyện này Tuệ Linh đặc biệt nhận ra rằng bản thân vẫn không thể quên đi người đàn ông kia.
Thứ tình cảm này đã bén rễ nảy mầm lún sâu tới mức không thể xoá bỏ.
Thật sự không biết nên khóc hay cười với tình cảnh của bản thân hiện tại.
Đặng Lâm bây giờ đối với cô không khác gì là liều thuốc độc.
Lắc đầu rũ đi mấy suy nghĩ không đúng đang lảng vảng trong đầu.
Mặc kệ chuyện gì đi chăng nữa thì anh cũng không thể xuất hiện ở đây được.
Chắc hẳn Giang Mẫn sẽ không giấu cô.
Tạm thời quên chuyện này đi, hiện tại vẫn là chuẩn bị một chút rồi tới công ty mới đúng.
Ngay thứ hai đi làm không thể nghỉ với lý do buồn cười này được.
Đồng nghiệp sẽ nghĩ thế nào về cô chứ.
Đi ra khỏi phòng tắm Tuệ Linh vừa lau tóc vừa lấy điện thoại gọi cho ai đó.
"Hello tiểu thư Serline.
Sáng sớm cậu gọi tôi có chuyện gì vậy." Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Andrew.
Nghe giọng nói chắc anh đã dậy lâu rồi, nghe rất có sức sống.
"Andrew, sáng nay cậu rảnh không? Có thể qua đón tôi đi làm chứ.
Hôm nay tôi hơi mệt." Tuệ Linh cũng không muốn nhờ Andrew đưa cô đi nhưng hôm nay cô thật sự không thích hợp lái xe đi làm.
Hết cách rồi chỉ có thể làm phiền người bạn này.
"Rất vịnh hạnh.
Khoảng 20 phút nữa tôi có mặt.
Cậu muốn ăn gì không trên đường tới đó tôi mua cho cậu." Rất ít khi Tuệ Linh nhờ vả chuyện gì, hiếm khi có cơ hội Andrew lập tức đồng ý.
Còn quan tâm mà hỏi cô có muốn ăn gì không để mua.
Đúng là mẫu người yêu lý tưởng của hội chị em hướng tới.
"Cảm ơn cậu.
Không cần đâu, đi đường cẩn thận tôi cúp máy đây."
"Ok.
Lát gặp."
Sau khi cúp máy với Andrew Tuệ Linh bắt đầu chuẩn bị.
Sau khi tắm xong cơ thể cuối cùng cũng dễ chịu một chút.
Ít nhất là tới thời điểm hiện tại cô có thể tự tin bản thân có thể đến công ty.
Tuy rằng còn hơi mệt một chút nhưng vẫn có