"Giáo sư Chelsea.
Ngài vẫn khỏe chứ.
Xin lỗi thây vì bây giờ em mới tới được." Tuệ Linh đi thẳng tới văn phòng của Giáo sư Chelsea.
Hình như biết cô sẽ đến nên cánh cửa đã được mở rộng từ sớm.
Đứng ngoài cửa cũng có thể nhìn thấy hết bên trong.
Giáo sư Chelsea nghe tiếng gọi thì ngẩng mặt lên.
Đưa tay đẩy gọng kính đang trùng trên mắt nhìn rõ người đi tới không khỏi nở một nụ cười.
"Sinh viên của tôi.
Em làm tôi chờ cũng thật lâu.
Đã sắp qua giờ cơm luôn rồi đó." Giáo sư Chelsea đi ra khỏi bàn làm việc tiến tới ghế sofa ngồi xuống.
Vừa đi còn vừa nói thật không biết đang trách cô hay chỉ là lời vui đùa.
"Trên đường có hơi tắc một chút.
Biết khẩu vị của Giáo sư không tốt nên em đã chuẩn bị sẵn bữa trưa rồi.
Thầy sẽ tha thứ cho học trò đúng không." Tuệ Linh nâng túi trên tay lên cho Giáo sư Chelsea nhìn.
Hóa ra cô có chuẩn bị trước mà đến.
Còn mang sẵn đồ ăn trưa luôn rồi.
"Thật biết tính toán.
Nếu không phải chênh lệch tuổi tác quá nhiều thì tôi đã suy nghĩ tới vấn đề đợi em tốt nghiệp nhận em làm con gái.
Nếu vậy mấy đứa ở nhà chẳng phải sẽ nói tôi già rồi còn không biết ngượng hay sao.
Nào ngồi xuống uống chén trà.
Trà này cậu nhóc vừa rồi tới mới pha mùi vị rất được." Giáo sư Chelsea ngồi xuống rót cho mình một chén trà rồi rót thêm một chén đẩy về phía đối diện cho cô.
Thật ra Giáo sư Chelsea rất thích tính cách của Tuệ Linh.
Nếu không vì vấn để tuổi tác quá lớn cô gần bằng tuổi cháu của ngài ấy thì có khi bây giờ Tuệ Linh nên gọi Giáo sư Chelsea là ba nuôi rồi cũng nên.
Đó cũng là lý do Giáo sư Chelsea cố nán lại thời gian nghỉ hưu của mình.
Lý do chính vẫn là dìu dắt người học trò cuối cùng trong đời của mình tốt nghiệp.
"Thầy vẫn vui tính như ngày nào vậy Giáo sư.
Dạo này Andrew có tới trường gặp thầy không.
Thời gian này hơi bận nên em không liên lạc gì nhiều với cậu ta." Tuệ Linh ngồi xuống vị trí đối diện Giáo sư Chelsea rồi đặt hộp đồ ăn lên một góc bàn.
Vấn đề Giáo sư Chelsea muốn nhận cô làm con gái đã được đề cập sau một thời gian ngắn cô được Giáo sư nhận hướng dẫn.
Tuy nhiên suy nghĩ một chút Tuệ Linh cảm thấy không phù hợp nên đã từ chối.
Thay vì làm cha con cô càng xem Giáo sư như người lớn trong nhà đáng tuổi ông mình mà kính trọng hơn.
Giáo sư Chelsea vẫn thường xuyên mang việc này ra nói tỏ vẻ tiếc nuối.
"Andrew ấy à.
Thấy cậu ta dạo này cũng có vẻ hơi bận.
Sau khi em xin tạm nghỉ cậu ta cũng tới vài lần sau đó liền xin nghỉ rồi."
"Cũng muộn rồi chúng ta không nói chuyện khác nữa.
Em có mang đồ ăn trưa Giáo sư nếm thử một chút xem mùi vị có còn như trước hay không." Bởi vì trong trường có nhà ăn và khu nấu ăn riêng nên Giáo sư Chelsea từng có cơ hội nếm thử đồ Á mà cô làm.
Cũng rất thích, vậy nên nhân cơ hội này cô có chuẩn bị hai phần mang tới cùng ngài ấy ăn trưa.
Vậy là hai người đi tới phòng ăn cách đó không xa để dùng nữa.
Mỗi một khoa giảng dạy đều sẽ có riêng nhà ăn cho sinh viên và giảng viên.
Hôm nay cô cùng Giáo sư Chelsea đặc cách tới ăn tại phòng ăn của giảng viên.
"Cảm giác vẫn rất tuyệt.
Đến cuối đời rồi tôi vãn còn có phúc như vậy.
Tìm được một học trò vừa có tài, khả năng nấu ăn cũng rất