Sáng sớm hôm sau.
Đồng hồ sinh học của Tuệ Linh đúng giờ vang lên yêu cầu cô phải rời khỏi giường.
Đôi lông mi nhẹ nhàng cử động nâng lên.
Cơ thể đau mỏi cộng với sức nặng trên eo lập tức để cho cô gái tỉnh táo lại.
"Bảo bối, chào buổi sáng." Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của người đàn ông.
Bởi vì buổi sáng sớm nên giọng nói trầm thấp khàn khàn.
Đặng Lâm đã tỉnh từ lâu nhưng thấy cô gái nhỏ trong lòng vẫn còn ngủ rất ngon nên anh không làm phiền.
Chỉ yên lặng chống tay nằm bên cạnh nhìn cô.
"Ừm anh, chào buổi sáng." Tuệ Linh cũng nhẹ nhàng đáp lại.
Những hình ảnh đêm qua đã nhanh chóng lướt qua trong trí nhớ.
Tuệ Linh cũng rất rõ ràng bản thân với anh đã phát sinh quan hệ.
Anh cũng chính miệng thừa nhận yêu cô.
"Thời gian còn sớm.
Có muốn ngủ thêm chút nữa không?" Đặng Lâm nở một nụ cười nhẹ nhàng vén lên lọn tóc rũ xuống mặt cô gái trong lòng rồi quan tâm hỏi.
Đêm qua anh có hơi đòi hỏi quá đà, với lại là lần đầu tiên nên lo lắng cơ thể cô không chịu nổi.
"Đã tỉnh ngủ rồi.
Lát nữa còn phải đi làm, em muốn đi tắm trước." Với tay lấy đồng hồ ở cạnh bàn đầu giường nhìn một cái, đã hơn 6 giờ rồi.
Nghĩ tới phải lết cơ thể mệt mỏi này đi làm cô liền thấy sầu.
Cơ thể mệt mỏi được ngâm nước nóng sẽ thoải mái hơn.
"Được.
Em nằm thêm một lát.
Anh đi chuẩn bị nước tắm cho em." Nghe cô nói vậy Đặng Lâm lập tức gật đầu đi xuống giường.
Nửa thân trên không mặc gì cứ như vậy lộ ra.
"Anh, không cần đâu.
Em có thể tự làm." Tuệ Linh lập tức ngồi dậy ngăn anh lại.
Cảm thấy có chút ngượng ngùng nếu để anh đi chuẩn bị nước tắm cho mình.
"Không sao.
Anh là người đàn ông của em.
Không cần phải ngại.
Chờ anh một lát." Đặng Lâm kéo cô gái vào lòng hôn một cái mới vừa lòng khoác áo đi ra ngoài.
Tuệ Linh ngồi nhìn bóng lưng người đàn ông bước ra khỏi phòng không khỏi ngẩn người.
Cảm giác mọi thứ như là mơ.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh cũng quá khó tin.
Hóa ra trước giờ cô đều không biết.
Người đàn ông tên Đặng Lâm kia cũng có thể dịu dàng ân cần và ấm áp như vậy.
Sẵn sàng giúp cô chuẩn bị bước tắm.
Khác hẳn hình ảnh ngày thường trước đây của anh.
Lúc nào cũng tỏ ra nghiêm túc nhiều lúc còn có chút đáng sợ.
Nhất là những lúc làm việc.
Ngồi nghĩ ngây người một lúc Đặng Lâm đã chuẩn bị xong nước tắm.
Đi vào thấy cô gái ngồi đăm chiêu trên giường, nhìn kiểu gì cũng có chút ngốc nghếch.
"Nghĩ gì mà nhập thần như vậy?" Hỏi xong anh đưa áo choàng tắm trong tay cho cô.
"À không có gì.
Cảm ơn anh." Nhận lấy áo tắm Tuệ Linh liền mặc lại.
Bởi vì trên người cô bây giờ chỉ có một tấm chăn.
Bên trong không có gì cả.
Đặng Lâm biết rõ nên mới mang áo choàng tắm vào cho cô.
"Nước anh chuẩn bị xong rồi.
Đi tắm thôi." Nói xong liền cúi xuống bế cô lên bước ra ngoài không cần hỏi ý kiến ai kia.
"Á, anh làm gì vậy.
Mau thả em xuống.
Em có thể tự đi." Bất ngờ bị ôm lên theo quán tính Tuệ Linh liền ôm lấy cổ anh có chút giận dỗi nói.
Người đàn ông này cũng thật khó hiểu.
Lúc trước sao cô không phát hiện ra anh lại dính người như vậy chứ.
"Biết em không đi được nên mới ôm em đi.
Ở yên nào." Người đàn ông có chút vô lại nói.
Bước chân không dừng lại mà vững vàng bế cô gái đi ra khỏi phòng ngủ đi vào phòng tắm.
"Đặng Lâm, em phát hiện ra anh thật vô sỉ đó." Tuệ Linh đưa tay không ngừng nhào nặn sờ nắn má người đàn ông.
"Vô sỉ cũng là vô sỉ với em.
Được rồi đừng nghịch nữa.
Mau tắm đi, đừng tắm quá lâu sẽ lạnh.
Anh ra ngoài làm bữa sáng cho em.
Cần gì thì gọi anh." Đặng Lâm thả Tuệ Linh xuống cạnh bồn tắm rồi dặn dò cẩn thận.
Khi chân vừa tiếp xúc với mặt sàn lạnh lẽo.
Một cảm giác cứng đờ truyền đến theo lòng bàn chân.
Tuệ Linh đứng không vững suýt nữa thì ngã.
Thật may Đặng Lâm nhanh tay giữ lại kịp thời.
"Hừ.
Đều tại anh, hại em ra thế này." Cô gái nâng ánh mắt ai oán nhìn anh.
Đều tại anh đêm qua hành cô ra thế này.
Hôm nay chân liền mất cảm giác.
"Rồi rồi tại anh hết.
Thế mà vừa rồi ai kia còn nói có thể đi được cơ đấy.
Mau tắm nhanh, anh đi trước." Nói xong liền như ma đuổi mà bỏ chạy ra ngoài.
Nếu anh còn đứng