"Đặng Lâm, có thể nói cho em biết đã sảy ra chuyện gì sao?" Tuệ Linh buông anh ra rồi ép Đặng Lâm phải nhìn chính diện vào mình.
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
"Không, Tuệ Linh, hứa với anh.
Không được vứt bỏ anh, có được không." Đặng Lâm hai mắt hằn lên tia máu màu đỏ, sắc mặt tái nhợt.
Hai tay giữ lấy mặt cô gái nói với giọng cầu xin.
Hoàn toàn không còn hình tượng là một tổng tài bá khí thường ngày nữa.
"Được.
Anh không muốn nói cũng được.
Khi nào muốn thì nói với em." Tuệ Linh cũng không ép anh rứt khoát gật đầu đồng ý.
Cô biết mỗi người đều có bí mật riêng.
Đặng Lâm có, cô cũng có.
Nếu anh không muốn nói thì cô sẽ không ép buộc.
"Cảm ơn em." Nói xong Đặng Lâm cúi đầu nhẹ nhàng hôn xuống.
Nụ hôn triền miên nâng niu từng chút một.
Cô gái cũng không phản kháng lại nữa mà từ từ tiếp nhận, đáp lại nụ hôn của anh.
Nụ hôn kéo dài khoảng một phút.
Đến khi cô gái cảm thấy có chút không thở được mới được buông tha.
"Anh..
Em đói.
Anh hứa nấu cơm cho em rồi." Trong nụ hôn vừa rồi Tuệ Linh đã cảm nhận được dục vọng của người nào đó.
Sợ anh lại tiếp tục nên vội chuyển chủ đề đánh lạc hướng anh.
"Thật xin lỗi anh không cố ý.
Em đi tắm trước, anh đi nấu cơm." Nói xong Đặng Lâm hôn nhẹ một cái lên trán cô rồi đi vào bếp.
Rót một ly nước ấm uống xong liền bắt tay vào công việc.
Rửa tay, vo gạo, mở tủ lạnh lấy đồ ăn.
Mọi hành động đều thuần thục.
Người đàn ông cao gần 1m9 đeo tạp dề nghiêm túc nấu ăn trong bếp.
Tuệ Linh đứng đó nhìn theo bóng lưng bận rộn trong bếp không khỏi suy nghĩ.
Biểu hiện vừa rồi của anh vẫn như một dấu chấm hỏi lớn trong đầu cô cần người giải đáp.
Thế nhưng chính chủ lại không muốn đề cập tới vấn đề này nên cô cũng không hỏi nhiều nữa.
Nhìn qua dáng người cao lớn đang bận rộn với đống gia vị trong bếp cô gái liền cất đồ để đi tắm.
Thời gian còn dài mọi chuyện có thể từ từ tìm hiểu.
Không nhất thiết phải gấp gáp.
Tuệ Linh tắm xong đi ra thấy Đặng Lâm vẫn còn đứng nấu ăn trong bếp.
Cô đi lại phía anh tò mò nhìn một chút.
"Anh nấu món gì vậy? Thật thơm." Cô nhìn cái nồi đang úp vung tò mò hỏi.
Mùi thơm và hơi nóng không ngừng bốc ra từ cái nồi đặt trên bếp.
"Là thịt kho đó.
Em tắm rồi thì ra ngoài ngồi đợi anh một chút.
Sẽ bị ám mùi dầu mỡ lên người đó.
Anh sắp xong rồi." Đặng Lâm quay sang thấy cô gái nhà mình đã tắm xong.
Mái tóc đen búi nhẹ lên bằng chiếc kẹp càng cua.
Trên người mặc bộ đồ pijama vải lụa thoải mái.
Mất đi dáng vẻ trưởng thành khi đi làm mà thay vào đó là cảm giác trẻ trung thoải mái tự nhiên.
Nhìn thấy cô sạch sẽ gọn gàng như vậy anh lập tức đuổi cô ra ngoài.
Trong bếp nồng mùi dầu mỡ bám lên người sẽ ám mùi.
"Ừm không sao đâu.
Để đó em làm nốt cho, anh mau đi tắm đi." Tuệ Linh nhìn anh một chút rồi quay lại nhìn nồi thịt kho nói.
Tay cũng bắt đầu kéo tay áo rồi.
Hoàn toàn không cho anh có ý định từ chối.
"Vậy cũng được.
Để ý một chút đừng để bị ám mùi.
À đúng rồi thấy trong tủ có vài loại hoa quả.
Không biết em thích ăn loại nào.
Mang ra rửa lát tắm xong anh gọt cho em ăn." Đặng Lâm cũng không từ chối mà nhượng lại đôi đũa trong tay cho cô.
Cởi bỏ tạp dề treo lên rồi cẩn thận dặn dò.
"Đã biết.
Anh mau đi tắm đi, em có để sẵn đồ cho anh rồi đó." Nhận lấy đôi đũa trong tay anh Tuệ Linh lập tức đẩy anh đi ra ngoài.
Nồi thịt kho đun thêm 5 phút sau đó liền được nhấc xuống khỏi bếp.
Một mâm cơm đầy đủ mặn nhạt cơm canh.
Lấy thêm hai quả lê trong tủ ra rửa sạch đặt lên đĩa rồi dọn cơm ra bàn.
Một mâm cơm hoàn chỉnh đã xong chỉ đợi Đặng Lâm tắm xong là có thể ăn cơm.
Khi Đặng Lâm tắm xong bước ra đã mang dáng vẻ hoàn toàn khác.
Trên người cũng mặc bộ đồ pijama màu xanh đen.
Cùng bộ của cô hình như là một đôi.
Dáng vẻ ấm áp dễ gần hơn những bộ đồ nghiêm túc thường ngày.
"Quần áo đó đợt trước em đi mua thấy bán theo đôi nên tiện mua.
Anh mau tới ăn cơm đi." Tuệ Linh vừa thấy anh ra đã lên tiếng giải thích trước.
Không lát nữa anh lại hiểu nhầm.
Bây giờ cô ở một mình nếu trong nhà có thêm đồ cho đàn ông nữa thì đúng là rất dễ gây hiểu nhầm.
Đặng Lâm cũng không nói gì