Sau khi tắt máy với con gái ông Sở ngồi suy nghĩ chuyện gì đó rồi cầm điện thoại nhắn cho ai đó.
- Lão Đặng, ông ngủ chưa vậy?
Đợi khoảng 10 phút cũng không thấy phản hồi lại.
Ngay khi ba Sở định lên giường đi ngủ thì điện thoại sáng lên.
- Trời sắp sáng rồi ông ngủ không ngủ còn tìm tôi làm gì.
Thân già này của tôi không có sức như ông đâu.
Có rắm mau phóng để ông đây đi ngủ.
Sở Đức Kiên nhìn dòng tin nhắn đầy vẻ uất hận kia cũng không biết phải nói gì.
Lão già họ Đặng này sau khi bị vợ bỏ liền thay đổi tính nết.
Lúc nào cũng cọc cằn thô lỗ.
Cũng may hai người đều thân quen nên không lấy làm lạ với cách nói chuyện này.
- Có chuyện mới tìm ông.
Tôi cũng đâu rỗi hơi ngồi đến tận giờ này tìm ông tâm sự tuổi già đâu.
Tiện thì gọi điện tôi nói ông biết.
Đảm bảo tin cực sốt dẻo ông chắc chắn không biết.
Tin nhắn vừa gửi đi không quá 5 giây điện thoại đã đổ chuông.
Vậy mới thấy cho dù ở tuổi nào đi chăng nữa mọi người cũng đều có tâm hồn hóng chuyện.
"Không nghĩ tới Chủ tịch Đặng Thị ông già rồi vẫn còn có tinh thần hóng chuyện như vậy đấy." Cuộc gọi vừa được kết nối Sở Đức Kiên liền trêu chọc người ở đầu dây bên kia.
"Có gì thì nói nhanh lên.
Tin của ông mà không thú vị mai tôi cho người đập luôn cái nhà họ Sở ông." Ông Đặng cũng không phải người dễ tính gì lập tức cục cằn mà nói qua điện thoại.
"Biết chuyện của hai đứa nhỏ rồi chứ.
Tôi vừa nói chuyện với con bé nhà tôi.
Con bé nói hai đứa nó vừa làm lành rồi.
Thằng con quý tử của ông chạy sang Pháp bây giờ đang ở bên con bé rồi." Ông Sở vài ba câu tóm tắt tin tức mình biết báo cho ông bạn già.
"Ông nói thật? Hai đứa nó làm lành rồi?" Đặng Trí Lương tưởng mình nghe nhầm không tin mà hỏi lại.
Trong giọng nói không giấu được vẻ kích động.
"Chắc chắn.
Thật hơn vàng, chính miệng con gái tôi xác nhận.
Không thể giả được."
"Haha, thằng con ngu ngốc kia của Đặng Trí Lương này cuối cùng cũng chịu nghĩ thông suốt.
Nếu nó còn cố chấp không tỉnh ra thì ông đây sẽ đánh gãy chân nó rồi ném ra đảo cho tự sinh tự diệt." Nghe tin này ba Đặng rất vui.
Giọng cười thoải mái vang lên trong điện thoại.
Đừng tưởng các bậc phụ huynh không biết.
Thật ra chuyện của những người trẻ tuổi đâu thể che dấu được gì dưới con mắt cáo già nhìn đời của bọn họ.
Chỉ là hai ông bố nhắm một mắt mở một mắt để cho hai người thoải mái mà thôi.
"Không cần ông nói nhiều.
Nếu không phải nể mặt quan hệ hai nhà thằng con kia của ông đã bị tôi đánh từ ngày nó dám ký đơn ly hôn với con gái Sở Đức Kiên này rồi." Nói đến việc đánh thằng con rể ngu dốt chuyện tình cảm kia chính ba Sở là người muốn đánh Đặng Lâm nhất.
Khi nhìn thấy con gái kéo vali về nhà với bộ dạng chán nản đó ông đã nghĩ đến cảnh sẽ cho người trùm bao tải Đặng Lâm rồi đánh cho một trận.
Cũng may là ông còn giữ được bình tĩnh không muốn con gái thêm buồn nên cô nhịn.
"Được rồi.
Coi như thằng con này của tôi cuối cùng cũng làm được một việc đúng đắn.
Nếu sau này nó làm con bé Tuệ Linh chịu uất ức tôi sẽ thay ông đánh nó một trận." Đặng Trí Lương hùng hổ tuyên bố.
Nếu để Đặng Lâm biết bố mình ở nhà không những không che trở cho con trai mà con muốn đánh mình không biết sẽ có cảm giác gì.
"Ông nói mà không biết ngượng à.
Nhìn lại mình xem, bao nhiêu năm vẫn là cái dáng vẻ đó.
Chẳng lẽ ông không thấy đến lúc nên thay đổi rồi à." Không biết nghĩ đến chuyện gì giọng điệu ba Sở lập tức thay đổi.
Hình như giữa hai người có bí mật gì đó người ngoài không biết.
"Đổi không được.
Cũng không còn cơ hội nữa.
Chuyện của chúng tôi là gương vỡ khó lành.
Thay đổi