"Cốc...Cốc...Cốc.
Cậu chủ, cậu có muốn ăn chút gì không.
Nghe nói cả ngày hôm nay cậu chưa ăn gì." Bên ngoài cửa quản gia gõ cửa vài cái liền cất tiếng hỏi.
Ông nghe thư kí gọi điện báo cả ngày hôm nay Đặng Lâm đều thất thần không tập chung.
Cơm trưa, cơm tối cũng chưa ăn.
Lo lắng cho sức khỏe của anh nên ông đành lên hỏi.
Nhìn sắc mặt anh từ lúc về đã không tốt nên giúp việc cũng không giám làm phiền.
Hết cách chỉ có thể nhờ quản gia lên hỏi thăm một chút.
Trong nhà này quản gia là người duy nhất có thể khuyên được Đặng Lâm.
Ông đã nhìn anh từ nhỏ cho tới lúc lớn.
Bởi vì lo lắng cho anh nên mới theo Đặng Lâm từ Vương Quốc Anh về đây để tiện chăm sóc.
Theo bên người mẹ con Đặng Lâm bao nhiêu năm đây cũng là lần đầu tiên quản gia thấy cậu chủ có biểu hiện lạ như vây.
"Cốc...Cốc...!Thiếu gia.
Cậu nghe tôi nói sao?" Không thấy bên trong có phản ứng gì quản gia tiếp tục gõ cửa gọi.
"Đặng Lâm cháu nghe chú Từ nói một câu.
Có chuyện gì nói chú Từ nghe.
Không nên tự làm khổ mình."
"Chú Từ, cháu không đói.
Chú nói mọi người đi nghỉ đi." Bên trong phòng cuối cùng cũng vang lên câu trả lời.
"Lâm à.
Chú có thể nói chuyện riêng với cháu không." Ngày thường quản gia đều sẽ gọi thiếu gia hoặc cậu chủ.
Đó là thể hiện rõ ràng thân phận của hai người.
Một khi quản gia chủ động gọi tên anh lúc đó chính là ông muốn nói chuyện với Đặng Lâm như một người tiền bối.
Từ quản gia đã đi theo mẹ anh cả nửa đời người.
Hai người thay vì là quan hệ chủ tớ thì chính là anh em, chính là tri kỉ.
Ông hoàn toàn đủ tư cách bề trên để nói chuyện với Đặng Lâm.
"Cạch....Chú Từ, cháu..." Cánh cửa đóng kín cuối cùng chịu mở ra.
Đặng Lâm bây giờ không phải là Tổng giám đốc Đặng cao cao tại thượng thét ra lửa trên thương trường nữa.
Đặng Lâm bây giờ đứng trước mặt chú Từ chỉ là một đứa nhỏ gặp vấn đề không thể giải quyết.
"Chú biết.
Theo chú lên sân thượng.
Chúng ta nói chuyện." Nói rồi Từ quản gia quay lưng rời đi Đặng Lâm đứng đó một lúc liền đi theo.
"Muốn uống chút rượu chứ?" Bỗng nhiên quản gia quay đầu lại hỏi.
Quả thật những lúc tâm trạng không tốt thích hợp uống chút rượu.
"Vâng." Quả nhiên quản gia đi theo Đặng Lâm nhiều năm liền hiểu anh muốn gì.
Bây giờ anh chính là muốn uống rượu.
"Lên trước.
Chú đi lấy rượu." Nói rồi quản gia rẽ xuống cầu thang đi xuống dưới lấy rượu còn Đặng Lâm đi lên sân thượng trước.
Tòa biệt thự này có 5 tầng.
Sân thượng liền nằm ở tầng 4 còn tầng 5 là phòng để đồ.
Bên ngoài sân thượng có đặt sẵn một bộ bàn uống nước.
Trồng vài chậu cây cảnh, theo tầm mắt chính là sự sầm uất của thành phố ở đằng xa.
Đêm khuya yên tĩnh từng cơn gió nhẹ thổi qua thích hợp cho việc ngồi lại uống tách trà ngắm cảnh về đêm tâm sự chuyện trong lòng.
Đặng Lâm đi ra phía lan can đứng nhìn những ánh đèn lấp lánh ở phía dưới.
Từng cơn gió phất qua gò má lạnh buốt phần nào xoa dịu tâm trạng bất ổn trong lòng.
"Liền khó suy nghĩ vậy sao?" Quản gia đi lên thấy Đặng Lâm đứng ở bên dìa lan can liền tiến lại đưa cho anh chai rượu.
"Chú, cháu không biết mình đang nghĩ gì.
Không biết quyết định của bản thân là đúng hay sai." Nhận lấy chai rượu từ tay quản gia Đặng Lâm mở nắp rồi uống một ngụm lớn.
Vị cay xè trong cuống họng giúp anh tỉnh táo hơn một chút.
"Người trẻ các cháu chính là như vậy.
Mẹ cháu khi còn trẻ cũng là như vậy.
Suy nghĩ nông nổi không hề tính toán.
Đến khi nhận ra thì mọi thứ đã rồi.
Có cứu vãn cũng không có ích gì." Đưa tầm mắt nhìn về phương xa quản gia từ từ lên tiếng.
Ông đã sống được hơn nửa đời người rồi.
Đã trải qua cái thời nông nổi của tuổi trẻ.
Cũng đã từng thao thức về tình yêu.
Kinh nghiệm cũng coi như là tích lũy đủ rồi.
"Cháu không biết tình cảnh của mình hiện tại là gì.
Cũng không biết làm sao cho đúng cả.
Cháu tôn trọng quyết định của cô ấy.
Nhưng mà trong lòng chính là không thoải mái." Tu xuống một hơi dài anh bắt đầu mơ hồ nói về tình cảnh bản thân mình.
"Lầm à.
Nghe chú nói đây.
Chú theo dõi hai đứa lâu như vậy rồi.
Tình cảnh của hai đứa như thế nào chú biết.
Con bé chính là