"Vị này chính là mẹ tôi, Trương Bình.
Mẹ, vị này là đồng nghiệp cục cảnh sát của con, Thẩm Nghiêm."
Chương 10: Đột phá
Trình Tấn Tùng để những người khác trước tiên về cục cảnh sát phân loại hồ sơ bệnh án bệnh viện, mình thì lôi kéo Thẩm Nghiêm lên xe.
"Chúng ta đi nơi nào vậy?" Thẩm Nghiêm hỏi.
"Đi tìm một người." Trình Tấn Tùng vừa lái xe vừa nói.
Thẩm Nghiêm thấy bộ dạng Trình Tấn Tùng một mặt chắc chắn, cũng không tiếp tục truy hỏi.
Xe lái trong thành phố một lúc, rốt cục đi tới chỗ cần đến.
"Bệnh viện Nhân Ái?" Thẩm Nghiêm có chút kinh ngạc nhìn nơi này, đột nhiên phản ứng lại: "Nơi này có bác sĩ từ bệnh viên đại học y điều tới đây?"
Trình Tấn Tùng cười cười: "Khả năng có, thế nhưng hôm nay chúng ta đi tìm một người khác."
Trình Tấn Tùng dẫn Thẩm Nghiêm đi vào bệnh viện, trực tiếp vào thang máy, ấn nút, động tác của hắn làm đến vô cùng tự nhiên, bộ dạng phảng phất rất quen thuộc.
Thẩm Nghiêm nhìn hắn, trong lòng càng kỳ quái.
Thang máy dừng lại ở tầng 9, Trình Tấn Tùng ra thang máy, đi thẳng đến một văn phòng làm việc, Thẩm Nghiêm ngẩng đầu nhìn một chút, phòng chuyên gia khoa xương.
Trình Tấn Tùng gõ cửa một cái, bên trong truyền đến thanh âm của một người phụ nữ: "Mời vào."
Trình Tấn Tùng đẩy cửa ra, cười hì hì chào hỏi người bên trong: "Bác sĩ Trương, đang làm gì vậy?"
"Ừ, đang xem lại hồ sơ bệnh nhân." Người ở bên trong lạnh lùng trả lời, tựa hồ rất là bất mãn.
"Khụ, có khách đến mà không đón tiếp sao." Trình Tấn Tùng ngược lại là không có một chút nào không vui, tiếp tục cười hì hì đi về phía người kia.
Thẩm Nghiêm theo ở phía sau, còn không đợi thấy rõ dáng vẻ của người kia, liền thấy người kia đứng dậy, đi về phía Trình Tấn Tùng, sau đó đột nhiên duỗi ra cái tay phải.
Trình Tấn Tùng tựa hồ lấy làm kinh hãi, lập tức lui về phía sau, thế nhưng động tác người phụ nữ kia hiển nhiên nhanh hơn, một cái liền tóm được cánh tay Trình Tấn Tùng, sau đó lại dùng sức bẻ về phía sau.
Trình Tấn Tùng cơ hồ là lập tức kêu lớn lên: "Ôi chao, ôi ôi, đau a! Mẹ ơi, mẹ nhẹ chút!"
"Mẹ?!"
Thẩm Nghiêm giật mình trợn to hai mắt.
Nghe được âm thanh Thẩm Nghiêm theo bản năng phát ra, hai người bên kia đồng thời xoay đầu lại.
Lúc này Thẩm Nghiêm mới nhìn rõ bộ dạng mẫu thân của Trình Tấn Tùng: Mặt trái xoan, tóc xoăn xử lý rất là tinh xảo, mặc bên trong áo bác sĩ là một cái áo kim tuyến màu đen, càng làm nổi bật khí chất cao nhã mà chuyên nghiệp của bà.
Hơn nữa, nếu như không phải biết đến bà ấy chính là mẫu thân của Trình Tấn Tùng, Thẩm Nghiêm cơ hồ không thể tin được người phụ nữ này lại lớn tuổi như vậy.
Bởi vì bà ấy nhìn qua hoàn toàn không giống một người hơn 50 tuổi.
Nhìn thấy có người ngoài ở đây, mẹ Trình tựa hồ có hơi bất ngờ, tay cũng không tự chủ giảm bớt khí lực.
Trình Tấn Tùng vội vàng thừa cơ rút tay mình ra, tằng hắng một cái, bắt đầu giới thiệu hai bên: "Vị này chính là mẹ tôi, Trương Bình.
Mẹ, vị này là đồng nghiệp cục cảnh sát của con, Thẩm Nghiêm."
Thẩm Nghiêm lễ phép mở miệng: "Bác Trình, chào bác"
Trình mẫu mỉm cười gật đầu: "Chào cháu.
Ôi chao, trước đây không có nghe Tiểu Tùng đề cập tới cháu a?"
"Dạ, cháu mới vừa điều đến bên này không lâu." Thẩm Nghiêm giải thích.
Mẹ Trình gật gật đầu, bà nhìn Thẩm Nghiêm, lại nhìn con trai mình: "Hai đứa hôm nay tới đây, có chuyện?"
"Ừm." Trình Tấn Tùng thu hồi cợt nhả vừa nãy, thay đổi một vẻ mặt tương đối nghiêm túc: "Mẹ, cơ sở dữ liệu của bệnh viện mẹ có thể tra được báo cáo kiểm nghiệm các loại dược phẩm bị cấm đúng không?"
Mẹ Trình gật gật đầu: "Ừm."
Nghe đến vấn đề Trình Tấn Tùng hỏi, Thẩm Nghiêm có chút hiểu được.
Quả nhiên, Trình Tấn Tùng tiếp tục hỏi —— "Con đang muốn điều tra loại thuốc bị cấm vào chín năm trước."
"Thuốc bị cấm?" Mẹ Trình nhíu nhíu mày: "Chữa bệnh gì?"
"Cụ thể không rõ lắm, nói chung hẳn là thuốc nội khoa.
Loại thuốc này khi dùng sẽ ảnh hưởng đến công năng tạo máu, gây ra tình trạng rối lọan máu."
"Bệnh máu chậm đông?"
"Con hoài nghi là bệnh porphyrin." Trình Tấn Tùng trả lời.
"Bệnh Porphyrin?" Mẹ Trình nhíu mày: "Loại bệnh này cũng không thấy nhiều."
"Dạ, chúng con đang tra một vụ án giết người, người bị hại đều là bác sĩ, hơn nữa đều bị rút sạch máu, chúng con đang hoài nghi những bác sĩ này đại khái đã kê đơn thuốc này cho bệnh nhân, dẫn đến việc huyết dịch của bệnh nhân bị ảnh hưởng.
Hung thủ mới báo thù tàn nhẫn như vậy."
Mẹ Trình một bên nghe Trình Tấn Tùng nói một bên suy tư, sau đó gật gật đầu, đi đến chỗ đặt máy vi tính của mình.
Trình Tấn Tùng cùng Thẩm Nghiêm lập tức đuổi tới.
Mẹ Trình mở ra cơ sở dữ liệu chuyên môn, bắt đầu tìm tòi, Trình Tấn Tùng ở bên cạnh nhìn mẹ mình tìm kiếm, thỉnh thoảng cung cấp một ít ý kiến tham khảo.
Thẩm Nghiêm không hiểu mấy kiến thức chuyên môn đó, không thể làm gì khác hơn là ở bên cạnh chờ.
Qua một lúc lâu, đột nhiên, hai mẹ con dừng giao lưu, bọn họ đều nhìn chằm chằm màn hình, lộ ra một vẻ mặt ngưng trọng.
"Thế nào? Tìm được rồi?" Thẩm Nghiêm hỏi.
"Đại khái." Trình Tấn Tùng ngẩng đầu lên, hắn chau mày, thần sắc tương đối nghiêm túc: "Chúng ta vẫn là khẩn trương về cục cảnh sát đi.
Tôi sợ Hứa Học Uy có nguy hiểm đến tính mạng."
Thẩm Nghiêm vừa nghe, sắc mặt rùng mình.
Hai người tạm biệt mẹ Trình, liền vội vã mà đi ra ngoài.
Trình Tấn Tùng vừa đi vừa móc ra điện thoại di động, bắt đầu gọi điện thoại: "Này, Gia Vũ, cậu bây giờ còn đang ở cục cảnh sát đúng không? Cậu giúp tôi một việc, tìm kiếm trong hồ sơ bệnh án chín năm trước có thai phụ bởi vì huyết áp cao mà nhập viện không, sau đó xem nhóm máu của thai phụ đó là gì, cố gắng tìm nhanh lên cho tôi!
Chờ Trình Tấn Tùng cúp điện thoại, Thẩm Nghiêm liền giật mình truy hỏi: "Anh mới vừa nói Gia Vũ điều tra...Chẳng lẽ nói, người bị hại năm đó, có thể là phụ nữ có thai?"
Trình Tấn Tùng trầm trọng mở miệng: "Người bị hại hẳn là đứa trẻ..."
"Vừa nãy tôi và mẹ tôi kiểm tra danh sách thuốc bị cấm, kết quả phát hiện, chín năm
trước vốn đã từng xuất hiện một loại thuốc pha chế sẵn trị liệu huyết áp cao, thuốc này người bình thường uống vào sẽ không sao, mà vấn đề là bên trong thành phần của thuốc này chứa đựng một loại thành phần vi lượng, có thể sản sinh với kháng thể A bên trong hồng cầu của cơ thể mẹ, sau đó sẽ khiến máu trong cơ thể bị rối loạn.
Nói cách khác, nếu như mẹ của đứa bé có nhóm máu A hoặc là AB, đứa nhỏ của bọn họ có 30% cơ hội bị mắc bệnh porphyrin." Ngồi trên xe, Trình Tấn Tùng vừa lái xe một bên cặn kẽ giải thích nguyên nhân cho Thẩm Nghiêm.
"30%? Đây là một tỉ lệ khá cao." Thẩm Nghiêm giật mình nói.
"Không sai, cũng chính vì như thế, loại thuốc này căn bản chưa được phép kiểm nghiệm, nếu như không phải mẹ của tôi có thể tìm được danh sách thuốc cấm, e sợ chúng ta căn bản không tra ra được."
"Anh nói thuốc này căn bản không được kiểm nghiệm.
Vậy làm sao lại có bệnh nhân dùng nó?"
Nghe thấy câu hỏi của Thẩm Nghiêm, Trình Tấn Tùng nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh: "Bởi vì thuốc này, chính là nghiên cứu phát minh của bệnh viện đại học y khoa