Từ lúc nào anh lại phát sinh biến hoá như vậy?
Hay là nói tại sao anh lại xuất hiện loại biến hóa này?...!
Chương 20: Quốc Khánh.
Vụ án cơ hồ có thể kết thúc, tuy rằng Lý Á Đông vẫn không chịu nhận tội, thế nhưng đêm xảy ra án mạng có nhân chứng xác thực hắn đã xuất hiện tại hiện trường, ở hiện trường cũng tìm được dấu vân tay của hắn, hơn nữa hắn cũng có động cơ để giết người, một loạt nhân vật chứng gộp lại, kỳ thực đã đủ để trình đơn lên toà án.
Nhưng là, Thẩm Nghiêm vẫn luôn có hiệu suất cao trong công việc chưa bao giờ kéo dài lần này lại không có lập tức hành động, hai ngày sau, anh chỉ là ngồi ở bên trong văn phòng, xem đi xem lại hồ sơ vụ án lần này.
"Làm sao vậy, vẫn cảm thấy có vấn đề?"
Thẩm Nghiêm gật gật đầu, ánh mắt lại không hề rời đi hồ sơ: "Vụ án này luôn cảm thấy còn có điểm không đúng lắm..."
"Lạ ở chỗ nào?"
"Nguyên nhân cái chết.
Lý Á Đông muốn giết Phương Mẫn, tại sao lại phải dùng cách làm rò rỉ khí gas? Hơn nữa còn mất công tốn sức biến cô ấy thành dáng vẻ kia, đến cùng là vì cái gì?"
"Có lẽ, hắn cảm thấy thẹn với bản thân! Có thể hiểu như vậy, hung thủ sau khi giết người xong lại tỉ mỉ tu sửa dung mạo của người chết, nếu như không phải hắn có đam mê đặc thù, chính là trong lòng hắn vẫn còn tình cảm với người chết."
"Vấn đề chính là ở đây, anh không cảm thấy thời điểm chúng ta hỏi Lý Á Đông, anh ta hoàn toàn không có..." Thẩm Nghiêm nói một nửa lại ngẩng đầu lên, thời điểm nhìn thấy đối phương là ai không khỏi giật mình: "...!Tại sao lại là anh?!"
Trình Tấn Tùng "xì" một tiếng bật cười, hắn chỉ chỉ chén nước bên cạnh Thẩm Nghiêm, cười nói: "Đội trưởng Thẩm, nếu như cậu khuyết thiếu tính cảnh giác như thế, cẩn thận ngày nào đó bị người ta hạ độc cũng không biết."
Thẩm Nghiêm thuận theo hướng tay của Trình Tấn Tùng nhìn cốc nước của mình, sau đó lần thứ hai lấy làm kinh hãi: Nước bên trong đã sắp thấy đáy, anh uống lúc nào vậy...!
"Xem ra, sau này tôi phải tăng cường cảnh giác một chút.." Thẩm Nghiêm mỉm cười khép lại hồ sơ trên mặt bàn: "Làm sao vậy, tìm tôi có việc?"
Trình Tấn Tùng cười cười: "Không có việc gì lớn, lúc trước không phải nói tới nhà tôi làm tiệc nướng hay sao? Mấy ngày quốc khánh thế nào? Tiểu Nhu điều tra thời gian trực ban rồi, ngày nghỉ thứ ba của lễ quốc khánh, người của hai tổ chúng ta đều không có nhiệm vụ trực ban, vừa vặn ngày đó có thể tụ tập."
Thẩm Nghiêm đang chìm đắm trong vụ án, nghe Trình Tấn Tùng nói như vậy mới nhớ ra bọn họ còn hẹn nhau liên hoan, vì vậy liền vội vàng gật đầu: "OK, tôi không thành vấn đề, thế nhưng tôi phải hỏi thành viên tổ tôi đã."
"Vậy được, các cậu xác định thì nói với tôi một tiếng, để tôi còn đi mua đồ."
"Mua đồ?" Thẩm Nghiêm suy nghĩ một chút, hỏi: "Có cần tôi đi cùng không?"
"Hả?" Trình Tấn Tùng sững sờ.
"Ý của tôi là, chúng ta nhiều người như vậy, nhất định sẽ ăn không ít thứ, một mình anh đi mua, có cầm nổi không? Có cần tôi hỗ trợ không?"
Trình Tấn Tùng nghe rõ ý tứ Thẩm Nghiêm, nở nụ cười: "Có người nguyện ý xuất lực đương nhiên được, thế nhưng công việc này khả năng rất tốn thời gian."
"Không có chuyện gì, dù sao tôi ở nhà một mình, vốn là cũng không có việc gì."
Nghe nói như thế, Trình Tấn Tùng mỉm cười biểu tình hơi ngưng trệ, hắn do dự một chút mới mở miệng: "Cậu...!Không tới xem em trai cậu?"
Thẩm Nghiêm ngẩn ra, tiện đà lắc đầu một cái: "Nó không muốn gặp tôi."
"Tôi không phải từng nói với cậu, cậu ấy không muốn thấy cậu, thì cậu phải tạo ra cơ hội để gặp mặt cậu ấy." Trình Tấn Tùng nói, đột nhiên nhớ ra cái gì đó: "Đúng rồi, lợi dụng bữa tiệc nướng lần này được không? Tôi gọi Thẩm Hạo đến, sau đó hai người tìm cơ hội tán gẫu một chút, thế nào?"
Thẩm Nghiêm nhìn ánh mắt cổ vũ của Trình Tấn Tùng, mang theo chút ước ao gật gật đầu.
Lời đề nghị tổ chức liên hoan tiệc nướng được tất cả mọi người nhất trí tán thành, thời gian liền xác định vào buổi trưa 11 giờ ngày mùng 3 tháng 10.
Mà Thẩm Nghiêm cùng Trình Tấn Tùng thì cần chuẩn bị đi mua đồ trước một ngày.
Vì vậy, ngày thứ hai trong kì nghỉ quốc khánh, hai người Trình Thẩm đã dậy từ rất sớm, bọn họ đầu tiên là đi cửa hàng bán khí đốt mua than, sau đó liền đi thẳng đến siêu thị.
Vào ngày nghỉ quốc khánh, có không ít người tới nơi này, hai người Trình Thẩm qua lại ở trong dòng người, thịt dê, thịt bò, thịt gà, cánh gà, xúc xích, các loại đồ ăn có thể nướng được chất đầy bốn cái túi.
Bởi vì đồ vật quá nhiều quá nặng, căn bản không thể nào xách nổi, vì vậy Trình Tấn Tùng trực tiếp lấy xe đẩy, đem tất cả mọi thứ mua được đặt vào bên trong, sau đó đẩy ra ngoài siêu thị.
Thẩm Nghiêm nhìn dáng vẻ ấy của Trình Tấn Tùng, đột nhiên bật cười.
"Làm sao vậy?" Từ vừa nãy Trình Tấn Tùng liền phát hiện Thẩm Nghiêm vẫn luôn trộm đánh giá mình.
"Không có gì, tôi chính là cảm thấy, bộ dạng của anh bây giờ rất khác so với lúc thường." Thẩm Nghiêm ăn ngay nói thật.
Xem quen Trình Tấn Tùng mặc âu phục thẳng tắp, đột nhiên nhìn thấy người này mặc quần áo thể thao đẩy xe siêu thị...!Hai loại hình tượng này đúng là quá tương phản.
Trình Tấn Tùng đầu tiên là sửng sốt một chút, tiện đà bật cười, hắn đầy hứng thú mà mở miệng: "Vậy lúc thường hình tượng của tôi trong mắt đội trưởng Thẩm là gì?"
"Nhân sĩ chuyên nghiệp."
"Hiện tại thế nào?"
"Ừm..." Thẩm Nghiêm nhìn dáng dấp hiện tại của Trình Tấn Tùng, hơi gạt gạt khóe miệng: "Cũng là một loại hình thức chuyên nghiệp..."
Nghe thấy ý tứ trêu chọc rõ ràng của Thẩm Nghiêm, Trình Tấn Tùng không nhịn được bắt đầu cười ha hả: "Không nghĩ tới thì ra hình tượng của tôi trong lòng đội trưởng Thẩm lại cao cấp như vậy! Vậy ngày hôm nay chẳng phải là tôi đã phá hoại ấn tượng tốt của mình rồi."
"A, vậy trong lúc làm việc tôi sẽ tận lực không nghĩ đến hình tượng hôm nay của tổ trưởng Trình nữa."
"Ha ha, vậy tôi có phải nên cám ơn đội trưởng Thẩm.
Thế nhưng kỳ thực ngày hôm nay cậu cũng khiến cho tôi cảm thấy bất ngờ."
"Hả?" Lúc này đến phiên Thẩm Nghiêm sửng sờ: "Tôi có gì khác với lúc thường à?"
"Đương nhiên." Trình Tấn Tùng chỉ chỉ nụ cười trên khóe miệng Thẩm Nghiêm: "Cậu so lúc thường dí dỏm hơn nhiều, lúc thường tôi rất ít khi thấy cậu đùa giỡn với người khác."
Nghe đến Trình Tấn Tùng nói như vậy, Thẩm Nghiêm đột nhiên choáng váng.
...!Xác thực, mới vừa lúc nãy, anh còn trêu đùa Trình Tấn Tùng—— đương nhiên, đó cũng không phải là sai lầm gì, chỉ là, bản thân đã quen xử sự nghiệm túc, ngay cả lãnh đạo và đồng nghiệp lúc trước cũng đánh giá anh là người "Nghiêm túc thận trọng", mới vừa nãy người thuận miệng nói chuyện cười, thật sự là anh sao?...!
Từ lúc nào anh lại phát sinh biến hoá như vậy?
Hay là nói tại sao anh lại xuất hiện loại biến hóa này?...!
Anh không tự chủ đưa ánh mắt đến trên người Trình Tấn Tùng —— tựa hồ mỗi một lần cùng người này tán gẫu, bản thân sẽ không tự chủ bị hắn ảnh hưởng.
Nhưng là, tại sao?...!
Thẩm Nghiêm đột nhiên có chút sợ sệt, anh có chút sợ sệt đi xác nhận suy nghĩ của mình.
Trình Tấn Tùng vốn là cùng Thẩm Nghiêm vừa đi vừa tán gẫu, Thẩm Nghiêm bên kia đột nhiên không còn động tĩnh, khiến cho Trình Tấn Tùng quay đầu lại.
Hắn thấy Thẩm Nghiêm đứng ngây ra đấy, không nhịn được kỳ quái hỏi: "Làm sao không đi?"
Nghe đến câu hỏi, Thẩm Nghiêm lúc này mới hoàn hồn.
Anh vừa định giải thích, nhưng vào lúc này, điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên.
Thẩm Nghiêm cầm điện thoại di động lên, biểu tình không khỏi sững sờ.
Anh nhận điện thoại, nghe một phút chốc, trên mặt