"Đừng lo lắng, đuôi cáo sẽ lộ ra thôi."
Chương 33: Điều tra
Lời Lạc Hải vừa nói ra, hiện trường lại là một trận yên tĩnh vô hình, bởi vì lúc nãy lời của Lạc Hải nói Trình Hải Dương quá mức chính xác, hiện tại Lạc Hải vừa nói Thẩm Nghiêm như thế, tất cả mọi người có chút kinh ngạc, theo bản năng mà nhìn về phía Thẩm Nghiêm.
Ánh mắt Thẩm Nghiêm nghiêm nghị mà nhìn về phía Lạc Hải, mà Lạc Hải cũng nhìn chằm chằm Thẩm Nghiêm, trên mặt bình tĩnh lại mang theo nụ cười yếu ớt.
"Khụ khụ, " Một tiếng ho nhẹ đánh gãy yên tĩnh quái dị.
Trình Tấn Tùng đứng lên, đi tới trước bàn hỏi cung, nói với Lạc Hải: "Ông đừng có đem mấy cái bói toán vớ vẩn đó ra để lừa người nữa."
Nhìn ánh mắt Trình Tấn Tùng mang theo trào phúng, Lạc Hải cũng không biết có phải chột dạ hay không, hơi hơi di chuyển tầm mắt.
"Lão phu không biết cậu đang nói cái gì."
Trình Tấn Tùng cười khẽ một chút: "Ông gọi cái này là đoán mệnh, thế nhưng tôi chỉ thấy ông suy đoán dựa vào đặc điểm của bọn họ thôi.
Vừa nãy cảnh sát Trình mang ông về cục cảnh sát, ông nhìn áo của cậu ta, liền có thể kết luận tình huống trong nhà cậu ấy, tuổi của cảnh sát Trình không lớn lắm, thời điểm cậu ấy sinh ra, chính là thời điểm nhà nước chúng ta đang thực hành chính sách kế hoạch hoá gia đình, cho nên ông mới đoán cậu ta là con trai độc nhất trong nhà, vừa nãy thời điểm các người tiến vào cục cảnh sát, có không ít cảnh sát quan tâm nhìn theo, ông nhìn thấy đa số đều là cảnh sát nữ nói chuyện với Tiểu Trình, mà cảnh sát Trình chỉ là đối xử bình đẳng từ chối, hơn nữa cảnh sát Trình anh tuấn tuổi trẻ, ông liền đoán cậu ấy có số đào hoa.
Chuyện này chẳng liên quan gì đến đoán mệnh cả.
Còn lời ông nói với cảnh sát Thẩm, chẳng qua đó là xác xuất lừa lọc mà thôi, "Khẳng định cậu đang yêu một người, Khẳng định cậu đang chán ghét một người, Khẳng định cậu có một bí mật, loại kết luận này dù có áp dụng với bất kỳ người nào, chỉ cần người nghe có chút chột dạ, mới cảm thấy ông nói chuẩn xác."
Mấy câu nói này của Trình Tấn Tùng rất có đạo lý, mấy người của tổ trọng án lúc trước còn có chút nghi ngờ, lần này tất cả mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Mà Lạc Hải trước đây vẫn luôn hung hăng trong nháy mắt trên mặt rõ ràng xuất hiện thần sắc không được tự nhiên.
Thẩm Nghiêm cảm ơn mà nhìn Trình Tấn Tùng liếc mắt một cái, quay đầu tiếp tục nói với Lạc Hải: "Bây giờ ông có thể đàng hoàng nói chuyện rồi chứ?"
Lạc Hải nhìn Thẩm Nghiêm liếc mắt một cái, không lên tiếng.
"Ngày hôm trước —— cũng chính là ngày 11 tháng 11 —— buổi tối 10 giờ đến 4 giờ sáng ngày hôm sau, ông ở đâu?"
"Ngày ấy là ngày nguyệt hối, lão phu ở ngoài thành Thanh Vân quan cùng một số đạo hữu cùng ngồi thiền ngộ đạo, đốt hương cầu phúc."
"Cụ thể có những người nào? Tên của bọn họ, phương thức liên hệ."
Lạc Hải nhìn Thẩm Nghiêm liếc mắt một cái, bắt đầu báo danh từng người, Trình Hải Dương lập tức ghi chép.
"Ông và Vương Đại Khánh quan hệ như thế nào?"
"Vốn không quen biết."
"Vậy sao ông biết nguyên nhân anh ta chết?"
"Tính ra được."
Thẩm Nghiêm vỗ bàn một cái: "Nói thật!"
Lạc Hải cười lạnh: "Cậu cũng không tin, cần gì phải hỏi?"
"Ông nói ông đã từng đem phương pháp nguyền rủa nói cho một người, ông nhìn thấy cậu ta vào lúc nào? Người kia tên gọi là gì, hình dạng ra sao?"
"Không nhớ rõ."
"Vậy ông uống rượu ở đâu, ông có nhớ không?"
"Tại hạ mỗi ngày ăn uống vô định, chuyện này xảy ra đã lâu, tôi làm sao nhớ được đó là nhà hàng nào?"
Thẩm Nghiêm cùng Phương Lễ Nguyên liếc mắt nhìn nhau, hai người đều phát hiện, cái tên Lạc Hải này so với thời điểm mới đến đây tự thú, thái độ rõ ràng không giống nhau.
Lạc Hải lúc này rõ ràng không hợp tác.
Phương Lễ Nguyên mở miệng: "Lạc Hải, nếu như ông đến tự thú, nên chủ động trình bày rõ ràng quá trình ông giết người, như vậy mới có thể nhận được khoan hồng của pháp luật."
Nghe nói như thế, Lạc Hải càng cười lạnh một tiếng: "Quá trình tôi phạm án, sáng sớm nay tôi đã báo rồi, tôi chống mắt lên xem các người có dám xử tôi tội tử hình không!" Ông nhấc mắt nhìn về phía Thẩm Nghiêm, trên mặt mang theo khiêu khích nói: "Để xem bản lãnh của các người thế nào."
"Ông yên tâm, coi như ông không chịu nói ra, chúng tôi cũng sẽ điều tra rõ ràng." Thẩm Nghiêm nói xong câu này, nói với Giang Lệ: "Dẫn ông ta đi, trước tiên nhốt lại."
Giang Lệ mang theo Lạc Hải rời đi,những người khác của tổ trọng án đều tập trung lại, mấy người của tổ pháp chứng ở bên ngoài phòng theo dõi cũng đi vào.
"Tiên sư nó, ban đầu tôi còn nghĩ ông ta là bệnh nhân tâm thần, hiện tại mới phát hiện, ông ta là một lão già khốn nạn." Trình Hải Dương nhìn bóng lưng Lạc Hải mắng.
"Ông ta là tên khốn kiếp, nhưng là một người khốn nạn thông minh." Phương Lễ Nguyên nói: "Ông ta rõ ràng biết chúng ta căn bản không có biện pháp chân chính bắt ông ta."
"Chỉ là, người tên Lạc Hải này vô duyên vô cớ chạy đến làm loạn như thế, đến cùng có mục đích gì?" Tần Khải không rõ.
"Đừng lo lắng, đuôi cáo sẽ lộ ra thôi." Âm thanh hai người đồng thời vang lên, chính là Trình Tấn Tùng cùng Thẩm Nghiêm đồng thời nói ra một câu.
Chuyện này thực sự quá mức trùng hợp, tất cả mọi người đều sửng sốt một chút, tiện đà toàn thể đều bật cười.
Ngay cả bản thân Thẩm Nghiêm cùng Trình Tấn Tùng cũng không nhịn được cười.
"Đây có phải là anh hùng sở kiến lược đồng không nhỉ?" Tần Khải cười nói.
(Anh hùng sở kiến lược đồng: thành ngữ, chỉ hai ý kiến tương đồng, hai người chủ trương không mưu mà hợp không bàn bạc mà đưa ra chủ kiến như nhau.)
"Được rồi" vẫn là Thẩm Nghiêm trước tiên dừng cười: "Không quản Lạc Hải này đến tột cùng có mục đích gì, chúng ta không đừng bị ông ta ảnh hưởng, nên tra án thì vẫn phải tra án.
Lúc trước chúng ta đã nói qua, bắt đầu điều tra từ những hộ gia đình đã chuyển đi."
"Được, " Phương Lễ Nguyên cũng biểu thị tán thành: "Lạc Hải có thể nói đúng về nguyên nhân cái chết của Vương Đại Khánh, rất có thể ông ta biết được tin tức về vụ án mạng lần này, mà ông ta đã nói, người học nguyền rủa của ông ta là một người trong hộ gia đình đã bị Vương Đại Khánh ép buộc di dời."
"Cho nên, bây giờ chúng ta vẫn là phân công nhau đi tìm hiểu tình huống.
Còn Lạc Hải bên kia, vẫn là nên tra xem ông ta đã làm gì trong thời gian xảy ra vụ án.
Hải Dương, việc này giao cho cậu, thời điểm hỏi lưu ý hoạt động kia là ai tổ chức, tổ chức vào lúc nào?"
"Rõ!" Trình Hải Dương gật đầu.
"Lát nữa, trưởng phòng Lưu công ty bất động sản sẽ đến, đến lúc đó chúng ta sẽ có tư liệu của các hộ gia đình phải di dời lần này, sau đó chúng ta sẽ thuận theo manh mối này để điều tra."
Trình Tấn Tùng tiếp lời: "Chúng tôi lập tức lại đi công trường một lần, tranh thủ điều tra rõ ràng Vương Đại Khánh rốt cuộc là làm sao bị chết đuối."
"Được phân công nhau hành động, buổi tối chúng ta sẽ mở cuộc họp."
Người hai tổ thỏa thuận kế hoạch, từng người chuẩn bị triển khai.
Thẩm Hạo đi ở cuối cùng, trước khi đi theo bản năng mà quay đầu lại xem Thẩm Nghiêm liếc mắt một cái, mà Thẩm Nghiêm cũng