Lời tiên tri của Lạc Hải không có lý do gì đột nhiên xuất hiện ở trong đầu Thẩm Nghiêm, càng khiến trái tim Thẩm Nghiêm chấn động mạnh.
Anh ngước mắt nhìn bóng lưng Trình Tấn Tùng, tâm tình, đột nhiên trở nên nặng nề.
Chương 41: Phân tích hiện trường.
Mọi người một đường thăm dò, tới phòng của La Chí Cường.
Vừa vào đến trong phòng, tất cả mọi người cũng có thể khẳng định, ngọn lửa bắt nguồn từ nơi này, bởi vì tình huống bị cháy của căn phòng này nghiêm trọng nhất, hết thảy vách tường đều bị thiêu đến đen kịt loang lổ, các loại gia cụ trang trí cũng vì lửa cháy thay đổi hoàn toàn bộ dạng.
Trong phòng quả thực bừa bộn khắp nơi.
Trình Tấn Tùng dò xét cả một gian phòng, sau đó nhìn chằm chằm phòng ngủ mở miệng: "Đội trưởng Thẩm, các cậu có bản vẽ căn phòng lúc trước không?"
"Có." Thẩm Nghiêm quay đầu lại, Tần Khải lập tức đưa tới một tờ giấy, đây là ngày hôm qua tổ trọng án cố ý để vợ La Chí Cường nhớ lại nội thất trong phòng.
Trình Tấn Tùng cầm bản vẽ só sánh với tình huống hiện tại của căn phòng: "Cho nên, bên này là giường, nơi này có cái tủ đầu giường..." Mà trước mắt, tất cả đồ đạc làm bằng gỗ cũng đã bị đốt thành than đen.
Trình Tấn Tùng cầm lên đèn bàn đặt ở trên tủ đầu giường nhìn một chút, hỏi Thẩm Nghiêm: "La Chí Cường có hút thuốc không?"
"Có."
Nghe xong câu này, Trình Tấn Tùng không hỏi thêm gì nữa, đứng dậy hướng bên cạnh đi được hai bước, lần này lực chú ý của hắn tập trung vào cái giá bên tường, hắn nhìn cái giá một chút, lại cầm lấy bản vẽ nhìn, quay đầu lại có chút ngoài ý muốn hỏi Thẩm Nghiêm: "La Chí Cường ở bên trong phòng có cái giá đựng rượu."
"Đúng.." Thẩm Nghiêm gật đầu: "Theo vợ hắn nói, La Chí Cường thích uống rượu, cho nên đặc biệt lắp đặt cái giá đựng rượu này, chính là vì bất cứ lúc nào cũng có thể uống một chén."
Trình Tấn Tùng đi tới ngồi xổm bên cạnh cái giá rượu đã bị cháy đen kia, một bên nhìn dưới mặt đất một bên hỏi: "Hắn uống rượu gì?"
Thẩm Nghiêm sững sờ, cái này bọn họ thật sự chưa từng hỏi.
Anh vừa định sai người gọi điện thoại đi hỏi, lại nghe được âm thanh trả lời từ một bên truyền tới: "La quản lý khá là yêu thích uống rượu ngoại, là loại rượu có nồng độ cao, tôi nhớ tới hắn có nói qua nhà hắn có bình rượu Rum, còn có Whisky."
Thẩm Nghiêm quay đầu lại, phát hiện người trả lời là Khương Kiến Đông.
Khương Kiến Đông cũng không có nhìn Thẩm Nghiêm, mà là nhìn Trình Tấn Tùng ngồi xổm bên kia, hai tay hắn đút túi, tựa hồ đang xem Trình Tấn Tùng sẽ phản ứng ra sao.
Nhưng mà, Trình Tấn Tùng cũng không có cái phản ứng gì đặc biệt, hoặc là nói hắn tựa hồ căn bản không có chú ý tới người nói chuyện là ai, lực chú ý của hắn đều tập trung vào trên mặt đất.
Chỉ thấy hắn đem một ít tạp vật trên mặt đất đẩy ra, sau đó ở trong đống phế tích trên đất kiếm ra một mảnh kính bể.
Lý Gia Vũ tiến tới, nhìn mảnh pha lê một chút, nói: "Là mảnh vỡ bình rượu."
Trình Tấn Tùng gật gật đầu, ngẩng đầu gọi tổ viên tổ mình: "Tất cả mọi người, lập tức tìm ra mảnh kính bị bể này cho tôi."
Ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người đồng thời hành động, ngay cả ba người trong tổ Thẩm Nghiêm đều đi qua hổ trợ.
Khương Kiến Đông làm người ngoài chắp tay đứng ở một bên, hắn thấy bộ dạng Thẩm Nghiêm cùng Trình Tấn Tùng đồng thời một bên kiếm vật chứng một bên thấp giọng nghiên cứu, trên mặt bình tĩnh không có một tia biểu tình.
Cứ như vậy, mấy người ở hiện trường bận rộn mấy tiếng đồng hồ, rốt cục thu được chứng cứ ban đầu.
Trình Tấn Tùng lấy xuống găng tay, nhìn về phía Thẩm Nghiêm: "Từ tình huống hiện trường xem xét, ngọn lửa bắt nguồn từ căn phòng này.
Nguyên nhân gây ra hoả hoạn hẳn là do chất rượu dẫn bốc cháy.
Chúng tôi ở trên thảm trải sàn tìm được ít nhất ba loại mảnh vỡ từ bình rượu, chúng nó phân tán ở khu vực chân tường, hẳn là bị người nào đó đập nát.
Theo hiện trường suy đoán, có thể là người bị hại ngồi tại nơi này uống rượu, sau đó không biết nguyên nhân gì —— có lẽ là hắn uống quá nhiều, có lẽ là nguyên nhân khác —— nói chung, hắn đem bình rượu đập vào tường, bình rượu vỡ ra, mảnh vỡ rơi vào nơi này.
Bên trong nhà này thảm trải sàn là lông dê, vốn là dễ dàng thiêu đốt, hơn nữa có rượu làm chất dẫn cháy, một đốm lửa sẽ khơi ra đại hỏa.
Nếu như người bị hại lại có thói quen hút thuốc, như vậy..."
"Không thể."
Một âm thanh đột nhiên xen vào làm cho tất cả mọi người sững sờ, Trình Tấn Tùng cùng Thẩm Nghiêm đồng thời giương mắt, chỉ thấy Khương Kiến Đông chẳng biết lúc nào đi tới, câu nói mới vừa rồi, đúng là hắn nói.
Trình Tấn Tùng tựa hồ có điểm không phản ứng lại, vì vậy hỏi: "Anh định nói cái gì?"
"Tôi nói chân tướng tuyệt đối không phải giống như anh nói." Khương Kiến Đông đi tới hai bước, nhìn chằm chằm mặt Trình Tấn Tùng, dùng một loại ngữ khí bình tĩnh nói: "La Chí Cường xác thực hút thuốc uống rượu, thế nhưng chắc chắn sẽ không say khướt đến trình độ như thế.
Còn cái gì uống rượu hút thuốc, đều là suy đoán của anh, anh cũng không thể xác định La Chí Cường ngày hôm đó có uống rượu, lại không thể chứng minh ngày đó không có những người khác ở bên trong căn phòng này, căn bản là không có cách nào loại trừ khả năng có người khác phóng hỏa.
Anh không hỏi người trong cuộc không hỏi nhân viên liên quan, chỉ dựa vào mấy thứ ở hiện trường đã cho kết luận, như vậy chẳng phải quá phiến diện sao?"
Lời nói này tương đối không khách khí, tất cả mọi người đều cảm nhận được, nhưng mà phản ứng nhanh nhất vẫn là Thẩm Nghiêm, anh lập tức tiến lên một bước đứng ở phía trước Trình Tấn Tùng, sau đó nói với Khương Kiến Đông: "Kiến Đông! Anh hơi quá đáng rồi đấy!"
Khoé miệng Khương Kiến Đông kéo ra một nụ cười lạnh lùng, hắn thấy Trình Tấn Tùng, trong mắt có một tia khiêu khích.
"Đội trưởng Thẩm, " Trình Tấn Tùng nhẹ nhàng đi ra đứng trước người Thẩm Nghiêm, đi tới trước mặt Khương Kiến Đông, hắn dùng ngữ khí ôn hoà như trước bình tĩnh nói: "Vị tiên sinh này, nghe khẩu khí của anh, tựa hồ hiểu rất rõ nghề của chúng tôi, như vậy thì anh nên biết, giám định người bị thương là do pháp y phụ trách, mà thẩm vấn người ở hiện trường là việc của tổ trọng án; làm pháp chứng, chúng tôi phải tiến hành tỉ mỉ thăm dò hiện trường sau đó đưa ra giải thích hợp lý.
Suy đoán của tôi vừa nãy, đều là dựa vào chứng cứ tiến hành phân tích hiện trường.
Chuyện tiếp theo, là đội trưởng Thẩm bọn họ phụ trách.
Bọn họ mới là người đưa ra kết luận cuối cùng." Nói tới chỗ này, Trình Tấn Tùng cũng hơi cười: "Anh chỉ nghe một đoạn ngắn liền kết luận suy đoán của tôi phiến diện, không biết là ai phiến diện hơn ai."
Mấy câu nói của Trình Tấn Tùng rõ ràng đáp trả lại lời nói trào phúng vừa nãy của Khương Kiến Đông, người của tổ pháp chứng vừa nghe, đều cảm thấy tương đối hả giận.
Khương Kiến Đông không nói gì nữa, chỉ là đánh giá Trình Tấn Tùng.
Hắn không nghĩ tới, người đàn ông nhìn bên ngoài hiền hoà như thế miệng lưỡi cũng không kém ai.
Trình Tấn Tùng cũng nhìn Khương Kiến Đông, không có khiêu khích trào phúng, mà là một loại hờ hững đến tự tin
"Được rồi, " Thẩm Nghiêm lần thứ hai đi tới giữa hai người, anh nhìn về phía Khương Kiến Đông, dùng một loại giọng điệu giải quyết việc chung nói: "Khương tiên sinh, anh yên tâm, không quản người bị hại là ai, chúng tôi đều sẽ điều tra nghiêm túc, anh có thể yên tâm, cũng để cho ông chủ của anh yên tâm.
Sau khi điều tra có kết quả tôi sẽ liên hệ với anh.
Nghe đến danh xưng "Khương tiên sinh này, Khương Kiến Đông cấp tốc nhìn về phía Thẩm Nghiêm, mang theo khiếp sợ khó mà tin nổi.
Thẩm Nghiêm vẫn là biểu tình vừa nãy, đúng mực, lễ độ, mà xa cách...!
Khương Kiến Đông đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Vì vậy hắn giật nhẹ khóe miệng: "Tốt lắm, tôi chờ tin tức của mấy người."
Nói xong câu đó, Khương Kiến Đông quay người rời đi.
Sau khi Khương Kiến Đông rời đi, tất cả mọi người tiến tới, Hứa Nhu bất mãn mà nhìn phương hướng Khương Kiến Đông rời đi, nói: "Người này là ai vậy?"
Tần Khải cùng Trình Hải Dương quay sang nhìn Thẩm Nghiêm, không có mở miệng.
Lần trước bọn họ ở tập đoàn Bằng Trình đã gặp Khương Kiến Đông, cũng nhìn ra được người này có quen biết với Thẩm Nghiêm.
"...!Anh ta, là đồng nghiệp ở cục cảnh sát trước đây của tôi, sau này anh ta từ chức không làm cảnh sát nữa, xin vào tập đoàn Bằng Trình làm...!Tôi cũng không nghĩ tới anh ta sẽ xuất hiện ở đây." Thẩm Nghiêm nói, bên trong sắc mặt lộ ra một ít lúng túng.
Hứa Nhu còn muốn nói cái gì nữa, Tô Mặc Hàm đứng bên cạnh