"Nói không chắc, hết thảy câu đố đều sẽ đồng thời mở ra."
Chương 47: Đột phá trọng yếu.
Mấy người nhìn thi thể nám đen trên đất, nhất thời đều quên mất ngôn ngữ.
Chuyện bất ngờ này phát sinh quá mức đột ngột, hoàn toàn khiến cho mọi người trở tay không kịp.
Nhưng mà, sau khi bất ngờ, là tự nhiên mà sinh ra tức giận, bởi vì hung thủ đã hành hung ở dưới mi mắt của tất cả mọi người, không thể ngăn cản hung thủ giết người, chuyện này quả thật là sỉ nhục của tất cả cảnh viên ở đây.
Mấy người tổ trọng án sắc mặt nghiêm túc, âm thầm nắm chặt nắm đấm.
"Tần Khải, gọi điện thoại cho pháp chứng và pháp y." Thẩm Nghiêm nhìn chằm chằm thi thể mở miệng: "Những người khác, tìm đến những người trông coi miếu này và người chứng kiến mục kích, hỏi bọn họ xem có thu thập được tin tức gì trọng yếu không."
Người trông coi miếu thần thụ cũng không nhiều, chỉ có ba vị tăng lữ thường trú cùng mấy nhân viên công tác.
Thẩm Nghiêm tìm đến người phụ trách trong đó đặt câu hỏi, không nghĩ tới đối phương cơ hồ không biết gì về Lạc Hải cả.
"Nơi này của chúng tôi ngoại trừ tổ chức buổi lễ quan trọng, lúc thường cũng tiếp nhận một ít tổ chức hoặc cá nhân hoạt động tông giáo." Người phụ trách giới thiệu: "Loại hoạt động này chúng ta chỉ phụ trách cung cấp sân bãi, còn lại hết thảy đều do tổ chức hoạt động tự mình chuẩn bị.
Lạc thí chủ là tối đêm hôm trước liên lạc với chúng tôi, nói muốn nhanh chóng làm hoạt động cầu phúc, vừa vặn ngày hôm nay chúng tôi cũng không có sắp xếp khác, cho nên đồng ý..."
"Những đồ dùng để cầu phúc, đều là sư phụ cùng tôi đồng thời chuẩn bị." Trợ thủ của Lạc Hải tên Lưu Lệnh nơm nớp lo sợ mà nói, hiển nhiên vẫn chưa từ bên trong thảm kịch vừa nãy phục hồi tinh thần lại."...Những thứ đó là sư phụ để tôi mua...!Vẫn luôn là những thứ đó...!Tôi, tôi không biết tại sao lại như vậy..."
"Những thứ đồ này, có trải qua tay của ai khác không?" Thẩm Nghiêm hỏi.
"Không, sau khi tôi mua xong mấy thứ đó, sư phụ liền bảo tôi để vào bên trong một cái valy, sau đó ngày hôm nay tôi mới kéo đi...!Đến nơi này...!Sư phụ đột nhiên nói đói bụng, muốn ăn bánh bao, vì vậy tôi liền đi ra ngoài mua bánh bao cho ông ấy...!Valy vẫn luôn để ở đây, tôi cũng không biết có người chạm qua hay không..."
"Đồ vật của Lạc thí chủ vẫn luôn ở đây." Một nhân viên công tác nhớ lại nói: "Chúng tôi vẫn luôn làm như vậy, nếu như đồ vật nhiều thì bảo người ta mang tới trước để ở kho hàng phía sau; nếu như đồ vật ít liền trực tiếp thả ở trong viện.
Nghi thức của Lạc thí chủ không cần nhiều đồ vật, cho nên chúng tôi mới bảo họ để đồ vật ở chỗ này."
"Vậy có ai có thể đụng tới cái valy này?" Phương Lễ Nguyên hỏi.
Sắc mặt nhân viên công tác trở nên hơi khó coi: "Chỗ này không khống chế người vào, ai cũng có thể tiến vào, valy này hình như không có ai động tới, chúng tôi cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy..."
"Trước đây sư phụ của cậu vẫn luôn đối nghịch với tập đoàn Bằng Trình, tại sao đột nhiên phải giúp La Chí Cường cầu phúc?" Thẩm Nghiêm hỏi Lưu Lệnh.
Thân thể Lưu Lệnh chấn động, lặng lẽ giương mắt xem Thẩm Nghiêm.
"Là bởi vì tập đoàn Bằng Trình đáp ứng cho ông ta chỗ tốt, đúng không?" Thẩm Nghiêm dùng đôi mắt sắc bén nhìn Lưu Lệnh.
Lưu Lệnh bị ánh mắt Thẩm Nghiêm nhìn chằm chằm làm cho run lên, tiếp tục nghe Thẩm Nghiêm nói, biết đến cũng không thể tiếp tục che giấu, huống chi Lạc Hải cũng đã chết, liền gật đầu: "Trước trời xế chiều, có một người đàn ông tới tìm sư phụ, anh ta nói anh ta là người của tập đoàn Bằng Trình, họ Khương."
Thẩm Nghiêm chấn động trong lòng: Quả nhiên là Khương Kiến Đông!!
"Anh ta nói với Lạc Hải cái gì?"
"Cái này tôi cũng không biết." Lưu Lệnh vẻ mặt đau khổ lắc đầu một cái: "Sư phụ vừa thấy được người họ Khương kia, liền đuổi tôi ra khỏi cửa, hai người bọn họ ở trong nhà nói chuyện một trận, sau khi họ Khương kia đi sư phụ liền bắt đầu gọi điện thoại, nói muốn chuẩn bị làm lễ cầu phúc."
"Vậy sau khi sư phụ cậu công bố tin tức muốn làm lễ cầu phúc ra ngoài, có người nào tìm tới cửa hoặc là gọi điện thoại lại đây, khẩu khí không tốt hay không?"
"Cái này...!Hình như là từng có..." Lưu lệnh bức tóc suy nghĩ một trận, nói rằng: "Đêm qua thời điểm tôi hỗ trợ thu dọn đồ đạc, có người gọi điện cho sư phụ, sư phụ vừa nhìn số điện thoại, liền bảo tôi đi ra ngoài, tôi biết chắc là cái người kia điện thoại tới, liền nhanh chân đi ra ngoài."
"Cái người kia?" Thẩm Nghiêm nghe được trọng điểm, lập tức hỏi tới: "Cái người kia là ai?"
"Tôi không biết, sư phụ xưa nay chưa từng nói, chỉ là thỉnh thoảng ông ấy sẽ nhận được một cú điện thoại, mà mỗi lần sư phụ nghe điện thoại người kia gọi tới, ông ấy đều bảo tôi đi ra ngoài, cho nên tôi mới đoán, hẳn là cùng một người..."
"Cái người vẫn luôn gọi điện thoại cho sư phụ cậu?"
"Hình như.
Gọi cũng không nhiều...!Tôi nhớ tới khoảng hai, ba lần gì đó..."
"Gọi vào ngày nào?"
"Ngày nào..." Lưu Lệnh ngửa mặt lên trầm tư suy nghĩ: "Hình như...!Ngày họ La đến có gọi qua một lần, ôi chao không đúng! Ngày đó hình như là sư phụ gọi trước!..." Nói đến đây Lưu Lệnh cúi mặt xuống, một bộ dạng sắp khóc lên: "Ôi chao đồng chí cảnh sát, tôi thật sự không biết rõ lắm, tôi chỉ làm chân sai vặt cho sư phụ, mới làm chưa tới nửa tháng."
Thẩm Nghiêm hỏi tiếp: "Cậu mới vừa nói tối hôm qua cái người kia lại điện thoại tới, hơn nữa khẩu khí thật không tốt, cậu có nghe được bọn họ nói cái gì không?"
"Lúc đó vào buổi tối kỳ thực tôi cũng không thấy cái gì, sư phụ vừa nhìn người kia điện thoại tới, liền để tôi về nhà trước, tôi biết ông ấy vẫn luôn chú ý chuyện như vậy, cũng liền chuẩn bị đi trở về.
Nhưng tôi đi được một nửa lại đột nhiên nhớ tới có để quên cái búa ở trong viện, tôi liền trở về lấy, lúc trở về tôi nghe thấy sư phụ vẫn còn gọi điện thoại, hơn nữa còn nói một câu Đừng tưởng rằng ngươi ghê gớm, có tin ta đem chuyện của ngươi nói ra không, tôi vừa nghe liền cảm thấy không đúng, lấy búa xong nhanh chóng chạy đi..."
"Cậu có nghe thấy người kia nói gì không?"
Lưu Lệnh lắc đầu một cái: "Không có..."
"Vậy điện thoại di động Lạc Hải ở đâu?"
"Ở trong nhà..."
Thẩm Nghiêm liếc mắt ra hiệu, Trình Hải Dương lập tức đi vào trong phòng.
Thẩm Nghiêm quay đầu trở lại, hỏi tiếp Lưu Lệnh: "Sau đó thì sao, từ tối hôm qua tới hôm nay đến trước khi có chuyện, Lạc Hải có từng gặp người nào không?"
"Cái này...!chỉ gặp những người trong miếu...!Thế nhưng tôi nghe sư phụ nói đói bụng, bảo tôi ra ngoài mua đồ ăn, tôi liền đi ra ngoài, khoảng thời gian này ông ấy có gặp ai không, tôi cũng không biết."
Trong lúc nói chuyện, Trình Hải Dương từ giữa phòng đi ra, hắn đưa cho Thẩm Nghiêm một cái điện thoại di động, Thẩm Nghiêm nhìn nhật ký trò chuyện một chút, cuộc điện thoại cuối cùng là sáng nay 8 giờ 43 phút, người gọi chính là Khương Kiến Đông.
Thẩm Nghiêm gắt gao nắm điện thoại di động, trên tay cơ hồ nổi gân xanh.
Liền tại lúc này, ngoài cửa vang lên một loạt tiếng bước chân, chỉ thấy Trình Tấn Tùng, Tưởng Duệ Hằng cùng mọi người trong tổ