Nên đến vẫn phải đến
Chương 54: Đối chất.
Sau khi bắt được Lý Hoành Vĩ, mọi người lập tức tiến hành điều tra bổ sung, trải qua điều tra, Lý Hoành Vĩ vốn là một luật sư của một công ty luật thành phố S, ba tháng trước, thời điểm hắn đang làm giả bằng chứng một vụ án cưỡng dâm thì bị phát hiện, bị phán xử tù một năm có thời hạn, hai năm hoãn thi hành án, đồng thời thu bằng luật sư của hắn.
Chuyện này đối với Lý Hoành Vĩ là đả kích vô cùng lớn, hắn bởi vậy bắt đầu thống hận toàn bộ xã hội, cuối cùng quyết định dùng búa để báo thù.
Mọi người tìm đến công ty luật hắn từng làm việc, liền tra được ghi chép thẩm vấn hắn, tìm ra được người phát hiện hắn làm giả bằng chứng chính là nữ thủ trưởng của hắn, đại khái cũng là bởi vì nguyên nhân này, làm cho hắn cực kỳ căm hận phụ nữ, cho nên lựa chọn phụ nữ làm đối tượng ra tay.
Tổ trọng án tỉ mỉ mà lục soát nhà Lý Hoành Vĩ, không chỉ tìm được thêm một cây búa khác ngoài ban công, còn ở bên trong nhà hắn phát hiện được một cái áo khoác dính máu.
Tổ pháp chứng đã kiểm tra ba cây búa này, phát hiện chúng nó hoàn toàn ăn khớp với vết thương trên đầu người chết, hơn nữa, trong đó có một cái có vết tích cải tạo, trải qua thí nghiệm, búa sau khi được cải tạo lực sát thương rõ ràng mạnh hơn.
Còn xét nghiệm được vết máu trên áo khoác của Lý Hoành Vĩ, máu kia thuộc về người chết thứ năm Vương Quảng Vi.
Bằng chứng như núi.
Đối mặt chứng cứ xác thực như vậy, Lý Hoành Vĩ tựa hồ cũng hiểu ra, nguỵ biện không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Bên trong phòng thẩm vấn, hắn vô tình nở nụ cười, nói: "Các ngươi còn muốn tôi nói gì nữa."
Thẩm Nghiêm đem bức ảnh người bị hại ném tới trên mặt bàn: "Mấy người này, đều là anh đánh chết sao?"
Lý Hoành Vĩ đưa ánh mắt thoáng nhìn trên mặt bàn: "Đúng."
"Tại sao giết người khắp nơi?"
"Bởi vì tôi cao hứng."
"Anh cao hứng? Vì cao hứng mà giết người khắp nơi? Anh có nhân tính hay không?!"
Lý Hoành Vĩ lộ ra một nụ cười tà tính: "Nhân tính? Xã hội này còn có tình người sao?! Tôi nhọc nhằn khổ sở liều mạng nhiều năm như vậy, thật vất vả mới làm tới luật sư, thế nhưng chỉ bởi vì phạm sai lầm nhỏ, đám người kia cũng không chịu tha cho tôi còn ép tôi đến đường cùng! Tôi thất nghiệp, sau này cũng không thể làm luật sư, con mẹ nó làm gì có ai quản tôi sống chết ra sao đâu?!"
"Cái gì mà phạm sai lầm nhỏ? Anh là làm giả bằng chứng!" Phương Lễ Nguyên không nhịn được tránh cứ: "Anh thân là một luật sư, biết pháp phạm pháp, nhận tiền hối lộ của kẻ cưỡng dâm, còn trách người ta không tha cho anh?"
"Thời đại này luật sư làm giả bằng chứng đâu chỉ có mỗi mình tôi, ai dám nói luật sư thì hoàn toàn sạch sẽ? Nếu như mấy người kia không tố cáo tôi, tôi sẽ không đi tới tình trạng ngày hôm nay, kết quả người phụ nữ kia không chỉ không giúp tôi, còn tố cáo tôi, để cho toà án tịch thu giấy phép luật sư của tôi? Con mẹ nó quả thực là không cho tôi đường sống! Tôi nhìn thấy phụ nữ liền muốn giết người! Giết một người tâm tình tôi sẽ tốt hơn một chút!" Lý Hoành Vĩ càng nói càng kích động, nói xong lời cuối cùng, hai tay hắn nắm lại hai mắt trợn tròn, trong mắt lóe lên ánh sáng màu đỏ như máu.
Lúc này, Thẩm Nghiêm đột nhiên mở miệng nói: "Vậy Triệu Nghiễm Kiến thì sao, tại sao anh lại giết ông ta?"
"Ai?"
"Triệu Nghiễm Kiến, đừng có nói với tôi, anh giết ai anh cũng không nhớ rõ đi." Thẩm Nghiêm nói một cách lạnh lùng, đem mấy tấm hình ném tới trước mặt Lý Hoành Vĩ.
Lý Hoành Vĩ cầm qua bức ảnh, nhìn một chút, ánh mắt không động.
Gã tiện đà đem bức ảnh vứt về trên bàn, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh.
"Tôi còn tưởng rằng cảnh sát các người ghê gớm cỡ nào, thì ra cũng chỉ như vậy thôi."
"Anh có ý gì?"
"Tôi nói các người có khác gì tôi đâu, đều là lừa gạt mà thôi." Lý Hoành Vĩ nói xong, trào phúng mà nở nụ cười: "Ha ha, cũng đúng, thắng làm vua thua làm giặc, tóm được một người, liền đem hết thảy án mạng đều đổ hết lên đầu người đó.
Dù sao tôi cũng bị bắt rồi, tôi nhận là được."
Thẩm Nghiêm nhíu mày: "Anh là nói Triệu Nghiễm Kiến không phải anh giết?"
"Không, người là tôi giết."
Phương Lễ Nguyên vỗ bàn một cái: "Rốt cuộc có phải anh giết hay không?"
"Phải." Lý Hoành Vĩ miễn cưỡng kéo dài âm thanh.
Thẩm Nghiêm hiển nhiên có chút hoài nghi lời nói của hắn, vì vậy hỏi: "Tại sao anh lại giết ông ta?"
"Nhìn không vừa mắt thì giết."
"Anh giết ông ta ở đâu?"
"Không nhớ rõ."
"Thời gian"
"Quên mất."
"Anh thành thật một chút cho tôi!" Thẩm Nghiêm vỗ bàn một cái: "Lý Hoành Vĩ tôi cho anh biết, cảnh sát chúng tôi bắt người đều cần có đầy đủ chứng cứ, anh dùng búa giết chúng tôi đã chứng minh được rồi.
Thế nhưng tuyệt đối sẽ không đem án mạng của người khác gây ra đổ lên trên đầu anh, anh làm hay không làm, thì phải nói rõ, đừng có mà nói với tôi mấy thứ vô dụng."
Nghe nói như thế, Lý Hoành Vĩ lần thứ hai lộ ra nụ cười không thèm để ý: "Các người đã lợi hại như vậy, vậy thì tự mình đi điều tra đi, " Hắn nhìn Thẩm Nghiêm, gằn từng chữ nói: "Đồng...!Chí...!Cảnh...!Sát"
Bắt đầu vào thời khắc này, Lý Hoành Vĩ một chữ cũng không nói, vô luận hỏi hắn vấn đề liên quan tới người bị hại, hắn cũng không tiếp tục lên tiếng.
Thẩm Nghiêm cùng Phương Lễ Nguyên thẩm vấn hắn đã lâu, cũng không thể tiếp tục cạy miệng của hắn.
Từ phòng thẩm vấn đi ra, Thẩm Nghiêm hỏi Phương Lễ Nguyên: "Anh thấy thế nào?"
"Tôi cảm thấy hắn khả năng không phải hung thủ giết Triệu Nghiễm Kiến." Phương Lễ Nguyên nói: "Tôi chú ý một chút, thời điểm anh đưa hắn xem bức hình của Triệu Nghiễm Kiến, hắn tựa hồ hơi kinh ngạc, cảm giác thật giống như hắn chưa từng gặp người này, hơn nữa nghe ý tứ hắn nói, chúng ta cố ý đem vụ án Triệu Nghiễm Kiến đổ lên trên đầu hắn."
Thẩm Nghiêm gật đầu biểu thị đồng ý: "Tôi cũng cảm thấy như vậy, xem ra vụ án Triệu Nghiễm Kiến, còn cần tiếp tục điều tra một chút."
Hai người đang thương lượng, bên kia, Tần Khải từ trong phòng làm việc chạy đến chỗ hai người: "Đội trưởng, cục trưởng gọi điện thoại, bảo anh nhanh chóng qua văn phòng ông ấy một chút."
Thẩm Nghiêm biết đến, nhất định là Vương trưởng muốn biết kết quả hỏi cung, vì vậy anh gật gật đầu, lập tức đi về phía phòng cục trưởng.
Thẩm Nghiêm đi đến cửa phòng làm việc của Vương trưởng, lại phát hiện, Trình Tấn Tùng dĩ nhiên cũng ở đây.
Hai người nhìn thấy đối phương đều là hơi run rẩy.
Trình Tấn Tùng nhìn Thẩm Nghiêm gật gật đầu: "Lý Hoành Vĩ khai thế nào?"
Thẩm Nghiêm đè xuống khó chịu trong lòng, gật gật đầu: "Không sai biệt lắm." Anh do dự một chút, tiếp tục nói với Trình Tấn Tùng: "Vương trưởng cũng gọi anh tới?"
"Đúng, Vương trưởng cũng đang nóng lòng chờ kết quả." Hắn nói xong, giơ tay dùng tay làm dấu mời: "Đi thôi, hai chúng ta cùng vào."
Thẩm Nghiêm gật gật đầu, gõ cửa phòng làm việc cục trưởng.
"Vào đi."
Hai người đẩy cửa đi vào.
Vương trưởng tựa hồ mới vừa cúp điện thoại, ông thấy là Thẩm Nghiêm cùng Trình Tấn Tùng, lập tức vẫy tay để cho hai người vào phòng.
Đợi hai người vừa mới ngồi xuống, Vương trưởng liền nhìn Thẩm Nghiêm hỏi: "Thế nào? Lý Hoành Vĩ nhận tội hay chưa?"
Thẩm Nghiêm gật gật đầu: "Hắn đã nhận tội, hắn thừa nhận là bởi vì chuyện hắn bị thu bằng luật sư cho nên sản sinh bất mãn với xã hội.
Chúng tôi để người bị hại cùng người chứng kiến xem qua Lý Hoành Vĩ, bọn họ cũng đều xác nhận, chính là người này."
Vương trưởng gật gật đầu, vừa nhìn về phía Trình Tấn Tùng: "Bên các cậu thì sao?"
Trình Tấn Tùng nói: "Chúng tôi đã xét nghiệm ba cây búa tìm được ở nhà Lý Hoành Vĩ, hoàn toàn ăn khớp với vết thương trên đầu người bị hại, ngoài ra chúng tôi cũng đã xét nghiệm vết máu trên áo khoác của Lý Hoành Vĩ cũng chứng thực là của người bị hại.
Còn có tang vật đều thuộc về người bị hại, ngoại trừ không có đồ vật của người chết đầu tiên là Tiền Phượng Thanh và người thứ ba Triệu Nghiễm Kiến, đồ vật của những người khác đều ở bên trong."
Nghe đến Trình Tấn Tùng nói câu cuối cùng, Thẩm Nghiêm mới vừa nghi hoặc trong lòng giờ đã rõ ràng, vì vậy anh nói: "Vương trưởng, tôi có điểm hoài nghi, Triệu Nghiễm Kiến không phải bị Lý Hoành Vĩ giết."
Lời vừa nói ra, Vương trưởng cùng Trình Tấn Tùng đều có chút bất ngờ.
"Xảy ra chuyện