Một khắc kia, Thẩm Nghiêm cảm giác thật ấm áp rất hạnh phúc, coi như đời này không có người yêu làm bạn, ít nhất anh có thể xác định, tương lai sẽ không còn cô độc như trước nữa.
Chương 56: Anh em.
Lưu Nhất Oa là một nhà hàng ăn uống rất nổi danh ở thành phố S, chủ yếu kinh doanh món lẩu, thịt bò, gân bò, sườn bò, cho vào trong nồi, thêm vào gia vị, hầm nhỏ lửa đến khi thịt mềm, rất thích hợp ăn vào mùa đông.
Bên trong cục cảnh sát đa số đều là đàn ông, bọn họ giống như động vật ăn thịt, tới chỗ như thế ăn, là nơi thích hợp nhất.
Lần này ngoại trừ tổ trọng án, tổ pháp chứng, pháp y, còn có không ít cảnh viên tổ khác tham dự phá án, quãng thời gian trước mọi người cùng nhau kề vai chiến đấu, cũng không ít mệt mỏi.
Hiện tại phá được án, tự nhiên cần phải khao thưởng toàn thể một chút.
Mọi người chọn môt căn phòng lớn, ngồi vây quanh, nhiệt nhiệt nháo nháo mà bắt đầu ăn.
"Ôi chao tôi nói, lần này tên khốn này thực sự là khó bắt, mấy năm rồi tôi chưa đụng phải vụ án vướng tay chân như thế." Trình Hải Dương vừa ăn vừa cảm khái.
Tần Khải vừa nghe vừa cười, phun tào Trình Hải Dương: "Ôi chao tôi nói này, cậu mới tiến vào Cảnh đội mấy năm? Đừng làm như cậu đã phá rất nhiều vụ án vướng tay vướng chân được không?"
Lời vừa nói ra, người một bàn đều bật cười.
Trình Hải Dương bất mãn mà cãi lại: "Thế thì sao!Tuy rằng tôi vào tổ trọng án chưa lâu, thế nhưng dù sao cũng nghe nói qua? Không tin anh hỏi đội trưởng, đội trưởng anh nói xem, tên hung thủ lần này có phải khó bắt hay không?"
Thẩm Nghiêm gật gật đầu: "Đúng không dễ dàng, tôi làm cảnh sát nhiều năm như vậy, nhức đầu nhất chính là loại vụ án tùy cơ giết người này.
Hung thủ có hành vi trả thù xã hội giết người không có mục tiêu cố định, chờ được cơ hội liền xuống tay, tốc độ gây án nhanh, hơn nữa không dễ dàng xác định mục tiêu, phá án và bắt giam xác thực không dễ dàng."
"Nói đến, chúng ta lần này thật sự phải cảm ơn cô gái Trương Mỹ Vi kia, " Phương Lễ Nguyên nói: "Nếu không phải cô ấy cung cấp manh mối quan trọng cho chúng ta, khả năng chúng ta thật không có cách nào xác định hung thủ nhanh như vậy."
Nghe đến Phương Lễ Nguyên nói lời này, Tần Khải đột nhiên "Xì xì" một tiếng bật cười, hắn nhìn Phương Lễ Nguyên, bát quái mà nói: "Ôi chao, Lễ Nguyên, đây là lần thứ ba tôi nghe anh nói về cô gái này rồi, anh có phải là có hứng thú với người ta không?"
Mọi người một trận cười vang, Trình Tấn Tùng lén lút bát quái từ trước đến giờ, nghe đến tin tức này, lập tức hỏi tới: "Thật a? Ôi chao Lễ Nguyên, cô gái kia dáng dấp ra sao?"
Phương Lễ Nguyên vội vàng hướng Trình Tấn Tùng nói: "Tấn ca, anh đừng nghe Tần Khải nói mò."
"Cái gì nói mò? Tất cả tổ viên tổ chúng ta có thể làm chứng cho tôi!" Tần Khải nhìn chung quanh một vòng, trên bàn tất cả mấy người tổ trọng án đều cười gật đầu.
"Đến đến đến, Tần Khải, nói một chút coi, cô gái kia dáng dấp ra sao?" Trình Tấn Tùng tiếp tục phát huy tinh thần bát quái.
Tần Khải cùng Trình Hải Dương đồng thời thất chủy bát thiệt (bảy mồm tám lưỡi ý chỉ nhiều chuyện) báo cáo: "Diện mạo rất khá, tóc dài, mắt to." "Mấu chốt là người có gan lớn hơn nữa lại thông minh, tên khốn kia ra tay với nhiều người như vậy, chỉ có cô ấy tránh được một kiếp, không chịu bất kì thương tổn gì không nói, còn nhớ kỹ bộ dạng phạm nhân."
"Ôi chao! Nói như vậy là rất tốt còn gì?" Trình Tấn Tùng cười nhìn Phương Lễ Nguyên nháy mắt mấy cái: "Lễ Nguyên, phải tranh thủ thời gian mang người ta về nhà nhé."
Lúc này, Thẩm Nghiêm cũng cười xen mồm nói: "Như thế nào Lễ Nguyên? Nếu không anh đại diện chúng tôi đi an ủi cô ấy một chút."
"Đúng đúng đúng! Chủ ý này quá hay!!" Mọi người một trận phụ họa.
Trên bàn một đám người mồm năm miệng mười, đoàn người cùng hùa theo, nói đến khi Phương Lễ Nguyên phải đỏ mặt giống hệt như thịt bò trong nồi.
"Ôi, thật náo nhiệt a!" Một thanh âm đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến, tất cả mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cục trưởng mang theo cục phó, tổ trưởng tổ xã giao đi vào phòng riêng.
Đoàn người vội vã đứng lên: "Vương trưởng..."
"Mau ngồi đi! Tôi chỉ là tới xem mọi người một chút thôi!" Vương trưởng vui cười hớn hở mà đi vào, Thẩm Nghiêm cùng Trình Tấn Tùng liền vội vàng đứng lên, nhường ra một chỗ ngồi cho Vương trưởng.
Vương trưởng ngồi xuống, nhìn mọi người nói: "Nghe nói ngày hôm nay các cậu đi ra ngoài ăn cơm, tôi liền đến tham gia náo nhiệt một chút.
Vụ án lần này mọi người cực khổ rồi, lúc này mọi người có thể nhanh chóng bắt hung thủ về quy án, biểu hiện tương đối khá.
Bên trong cục đã quyết định, khen thưởng cho tất cả mọi người."
Vương trưởng vừa dứt lời, trong phòng nhất thời vang lên tiếng hoan hô: "Cảm ơn vương trưởng!!"
"Còn có," Bên trong tiếng hoan hô, Vương trưởng lên giọng nói: "Bữa ăn này của mọi người, mọi người cứ ăn uống thoải mái đi, tôi mời khách."
"Được!!"
Vương trưởng nói hai câu thành công làm dậy sóng bầu không khí.
Làm lãnh đạo đều rất hiểu tầm quan trọng của việc khích lệ cùng biểu dương nhân viên.
Thời điểm yêu cầu phá án tuyệt đối không thể nhẹ dạ, mà mọi người hoàn thành nhiệm vụ, nhất định phải được khen thưởng.
Công việc cảnh sát này cường độ cao, tiền lương ít, thật sự nếu như không thích hợp cổ vũ mọi người, sẽ khiến cho cấp dưới không có nhiệt tình.
Kỳ thực phía trên đã sớm quyết định mời mọi người liên hoan, nếu đám người này đã tự mình thu xếp xong thời gian địa điểm, bọn họ cũng thuận theo dòng nước đẩy thuyền.
Vương trưởng tuyên bố xong, lại đi kính rượu từng bàn một, sau đó liền đứng dậy cáo từ.
Ngày hôm nay bữa cơm này dù sao xem như là nghi thức liên hoan của đám người này, có lãnh đạo ở đây, phỏng chừng bọn họ sẽ không thoải mái, vì vậy Vương trưởng rất thức thời mà rời đi từ sớm.
Mà sau khi lãnh đạo rời đi, trong phòng đám người này càng thêm náo nhiệt, từng vòng từng vòng chính thức bắt đầu cụng rượu đại chiến.
Mọi người cùng nhau nâng ly, cuối cùng mục tiêu chúc rượu lại tập trung vào Thẩm Nghiêm.
"Đến, đội trưởng, chén rượu này là tôi mời anh." Tần Khải đứng lên: "Vụ án lần này mọi người đều hiểu, anh phải chịu áp lực rất lớn.
Chén rượu này chúng tôi mời anh!"
Mấy người tổ trọng án cũng đều bưng chén rượu lên.
Thẩm Nghiêm cười cười, nói: "Không có, khoảng thời gian này mọi người đều áp lực không nhỏ, đều cực khổ rồi.
Tôi nên kính mọi người mới phải.
Đến, chúng ta uống một chén."
Nói xong, Thẩm Nghiêm khoát tay, một ly rượu vào bụng.
Mọi người cũng đều đi theo cụng ly.
Chén rượu vừa mới thả xuống, hai tiểu cảnh viên bàn bên cạnh đi tới, bọn họ đã cùng Thẩm Nghiêm đồng thời bắt phạm nhân.
Hai người bưng chén rượu, đi đến trước mặt Thẩm Nghiêm: "Thẩm đội trưởng, ngày đó thời điểm bắt lấy tên kia, chiêu thức của anh đặc biệt lợi hại, khiến cho mọi người nhìn đến choáng váng.
Chén rượu này, là chúng tôi mời anh."
"Nào có khoa trương như vậy, ngày đó khổ cực hai cậu, ngồi ở trong ngách thời gian dài như vậy.
Đến, uống đi." Thẩm Nghiêm nói xong, lại là cạn một chén.
Trình Tấn Tùng ngồi ở bên cạnh Thẩm Nghiêm, nhìn Thẩm Nghiêm uống rượu liên tục, nhẹ giọng khuyên: "Đừng uống nhiều quá, cẩn thận đau dạ dày."
Thẩm Nghiêm vô tình cười cười: "Không có chuyện gì, hôm nay vui vẻ, nên uống nhiều một chút." Nói xong ngửa đầu một cái, lai là một chén.
Một nhóm lui về lại có nhóm khác tiến lên, Tưởng Duệ Hằng cũng cầm một ly rượu đi tới, hắn nhìn Thẩm Nghiêm khẽ mỉm cười: "Đến lượt tôi rồi nhỉ."
Trình Tấn Tùng vừa nhìn liền cuống lên: "Duệ Hằng, làm sao cậu cũng cùng tham gia trò vui?"
"Ngày hôm nay vui vẻ như vậy, làm sao có khả năng không uống một chén?" Tưởng Duệ Hằng nói chuyện đương nhiên.
Nói xong, hắn cũng không quan tâm Trình Tấn Tùng, tiếp tục nhìn về phía Thẩm Nghiêm: "Đội trưởng Thẩm, cực khổ rồi, chén này tôi mời cậu."
Từ lần trước hai người tán gẫu, cùng với ngày đó Tưởng Duệ Hằng đưa đồ ăn cho Thẩm Nghiêm, Thẩm Nghiêm cảm thấy quan hệ giữa anh và Tưởng Duệ Hằng tựa hồ thân thiết hơn một ít.
Bản thân Tưởng Duệ Hằng tính cách cũng không tệ, thêm nữa hai người lại cùng một "loại" người, tóm lại so với người khác dễ dàng hiểu nhau hơn, vì vậy Thẩm Nghiêm cũng cười bưng chén rượu lên, cùng Tưởng Duệ Hằng uống một hơi cạn sạch.
Trình Tấn Tùng nhìn sắc mặt đỏ bừng của Thẩm Nghiêm, biết đến đối phương uống không ít, vì vậy lần thứ hai tiến đến bên tai Thẩm Nghiêm, thấp giọng nói: "Được rồi đừng uống nữa."
"Không, tôi còn có một người quan trọng chưa kính rượu mà." Thẩm Nghiêm nói, lần thứ hai rót đầy rượu vào chén, sau đó nhấc lên cánh tay, mặt hướng Trình Tấn Tùng: "Tấn ca, chén rượu này tôi mời anh."
Trình Tấn Tùng nhất thời ngẩn ra.
"Khoảng thời gian này, anh cực khổ rồi.
Nếu không có các anh hỗ trợ, chúng tôi cũng không có cách nào phá án nhanh như vậy.
Kỳ thực sau khi tôi tới đây, anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều.
Huynh đệ tôi chân tâm cám ơn anh.
Không nói nhiều, hết thảy đều ở trong rượu.
Tôi uống trước rồi nói."
Thẩm Nghiêm nói mấy câu tương đối khéo léo, người ngoài nghe vào trong tai, không có chút nào không thích hợp.
Nhưng là Trình Tấn Tùng nghe, lại cảm thấy trong lòng một trận chua xót.
Hắn nhìn về phía Thẩm Nghiêm, muốn từ trong mắt của đối phương nhìn ra cái gì đó, nhưng là Thẩm Nghiêm chỉ là mỉm cười nhìn hắn, trong tay cầm cái ly trống không, cười đến cực kỳ tự nhiên.
Trình Tấn Tùng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là phối hợp cười cười, bưng chén rượu lên.
Rượu này, so với mấy chén rượu lúc trước, tựa hồ khổ sở hơn rất nhiều...
Trận liên hoan khánh công này vẫn luôn ăn đến nửa đêm đến khi quán cơm đóng cửa.
Tất cả mọi người cơ hồ đều uống say rồi, Thẩm Nghiêm cũng có chút đi không vững.
Kỳ thực Thẩm Nghiêm tửu lượng không kém, thường ngày lúc uống rượu anh cũng tương đối có chừng mực, sẽ không để cho mình uống say.
Nhưng là hôm nay, Thẩm Nghiêm chỉ muốn thống khoái mà uống một bữa, tất cả mọi người đến chúc rượu, ai đến anh cũng không cự tuyệt, Thường xuyên qua lại, đại khái uống khá nhiều.
Mới vừa ở trong nhà hàng còn không có cảm giác gì, bây giờ đi ra ngoài bị gió lạnh thổi, thật sự có chút choáng váng đầu.
Sau khi tiễn những khác đi, thật sự có chút không kiên trì được, mất thăng bằng, thân thể ngã về một bên.
"Cẩn thận!" Trình Tấn Tùng ở bên cạnh nhanh chóng đỡ lấy Thẩm Nghiêm.
Thẩm Nghiêm cười cười đẩy hắn ra: "Tôi không sao."
Trình Tấn Tùng nhìn bộ dạng này của Thẩm Nghiêm, làm sao có khả năng buông tay.
Nhưng mà lúc này, âm thanh Thẩm Hạo lại truyền tới từ phía bên cạnh: "Tấn ca, để em."
Trình Tấn Tùng quay đầu, Thẩm Hạo liền