"Tôi mới vừa nói muốn cậu biểu thị, cậu sẽ không cho là tôi thực sự muốn cậu làm chuyện gì đó trái quy tắc đấy chứ?"
Chương 5: Điểm nghi hoặc.
Thẩm Nghiêm sửng sốt năm giây, sau đó mới phản ứng lại: "Đúng vậy, bọn họ nói ngày hôm nay anh mới vừa phục chức...!Nha đúng rồi, đôi mắt của anh, không sao chứ?"
"Ừ, tốt rồi, ngày đó chính là ngày tôi đi bệnh viện tháo băng đấy.
Đúng rồi, nói đến mới nhớ, ngày đó còn cần cảm ơn ân cứu mạng của cậu." Trình Tấn Tùng mỉm cười nói.
"Ha ha, anh cũng giúp tôi không ít việc." Nhớ lại tình cảnh ngày đó, Thẩm Nghiêm rốt cục phản ứng lại."Không trách anh đối với thân thể người quen thuộc như vậy đây, thì ra cũng là người trong nghề."
"Người trong nghề thì không dám nhận, thế nhưng làm phân tích nhiều, ít nhiều gì cũng biết đến một ít."
"À, đúng rồi, " Thẩm Nghiêm đột nhiên nhớ ra cái gì đó: "Ngày hôm nay...!bữa tiệc hoan nghênh anh...!Xin lỗi lúc ấy tôi có chút chuyện..."
Trình Tấn Tùng vẫn luôn lắng inghe, thời điểm nói tới câu này, trên mặt trắng nõn của Thẩm Nghiêm ửng đỏ lộ ra một tia áy náy.
"Ha ha, không có chuyện gì, cậu có việc gì thế, bọn họ nói lúc đó cậu có chuyện rất gấp gáp."
Thẩm Nghiêm tựa hồ có hơi lúng túng, không được tự nhiên mà nhúc nhích thân thể một chút: "Bọn họ nghe nói anh trở về cũng rất cao hứng, xem ra mọi người quan hệ rất tốt."
"Hợp tác nhiều năm như vậy, tự nhiên cũng có chút tình cảm." Nhớ tới một đám nhân viên kia, Trình Tấn Tùng lộ ra nụ cười.
Nhìn thấy nụ cười của Trình Tấn Tùng, Thẩm Nghiêm cũng mỉm cười: "Người của tổ trọng án có quan hệ tốt với anh như vậy, phỏng chừng người của tổ pháp chứng các anh có quan hệ tốt lắm.
Tôi nghe Hải Dương bọn họ nói, hình như bọn họ sẽ tổ chức một bữa tiệc hoan nghênh anh trở về."
"Bọn họ? Ha ha, bọn họ là muốn tìm cớ ăn ăn uống uống thì có." Trình Tấn Tùng nói xong, bản thân cũng nở nụ cười: "Thế nhưng quan hệ của chúng tôi quả thật không tệ, phải biết, nếu như cậu và một đám người đồng thời vượt qua đống rác chui qua đường nước ngầm tìm kiếm vậy chứng, quan hệ không thân thiết thì không có khả năng lắm."
Trình Tấn Tùng chỉ thuận miệng trả lời không có lưu ý đến, thời điểm nghe thấy lời này, Thẩm Nghiêm lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Hai người nói đùa một trận, Thẩm Nghiêm mới nhớ tới chính sự: "Đúng rồi, anh tìm tôi có chuyện gì?"
"Há, tôi xem tư liệu của vụ án lần này, phát hiện được một nghi điểm, liền đến đây nói cho cậu một tiếng."
"Nhanh như vậy?!" Thẩm Nghiêm lấy làm kinh hãi.
"Nghe nói các cậu bên này vội vã tìm manh mối, đương nhiên chúng tôi cũng phải gấp gáp rồi." Trình Tấn Tùng lộ ra nụ cười.
"Nghi điểm gì?"
"Tôi từ bên trong máy vi tính của Lý Ngọc Trung tìm được bản thảo luận văn, tôi phát hiện một rất hiện tượng kỳ quái, từ bản thảo đến bản chính thức, có một người không có tên trong đó."
"Hả?" Thẩm Nghiêm nhíu mày.
"Hạng mục này của Lý Ngọc Trung được quốc gia tài trợ cho bệnh viện bọn họ làm nghiên cứu trọng điểm, một khi đạt được thành quả, sẽ tạo ra bước ngoặt lớn trong ngành sinh sản, cho nên có thể ký tên vào luận văn này không, đối với bọn họ mà nói là chuyện cực kỳ quan trọng.
Cái người bị lấy tên xuống, tuy rằng tôi không dám khẳng định hắn chính là hung thủ, mà tối thiểu tôi cảm thấy được, nếu như cậu tìm hắn hỏi chuyện, sẽ có được một ít tin tức hữu dụng."
Thẩm Nghiêm mở ra bản thảo luận văn Trình Tấn Tùng chỉ vào cái tên xuất hiện phía trên: "Lục Ngọc Bân..."
***
Lục Ngọc Bân, 30 tuổi, là nghiên cứu viên bệnh viện đại học y khoa, người này đoán chừng là có quá nhiều bất mãn với Lý Ngọc Trung, Thẩm Nghiêm bọn họ mới vừa hỏi xong, anh ta liền thao thao bất tuyệt nói xấu.
"Lý Ngọc Trung?! Hừ, cái tên này là một tiểu nhân! Hạng mục này là mấy người chúng tôi cùng nhau xin phía trên phê duyệt, lúc trước chính là vì muốn giành được giải thưởng nghiên cứu khoa học năm nay.
Thời gian làm hạng mục này eo hẹp, có rất nhiều nhiệm vụ phải hoàn thành, chúng tôi cũng chia nhau ra làm.
Nhưng là, tiền của ông ta có thể nhiều hơn chúng tôi sao? Bên trong hạng mục này quy định có 10% kinh phí hoạt động tự do.
Cái tên này vừa bắt đầu liền nhét vào hầu bao của mình!! Lúc thường chúng tôi bận rộn mệt gần chết, một tháng ông ta mới phát cho chúng tôi 1000 đồng! Nhưng là ông ta đưa con trai đi xuất ngoại, lập tức bỏ ra 600 ngàn!" Nhìn thấy biểu tình lạnh nhạt của Thẩm Nghiêm, gã cười lạnh một tiếng: "Các người chắc cũng nghĩ tôi bởi vì việc này mà bất mãn ông ta? Hừ, tôi còn không dung tục như vậy.
Ông ta còn làm chuyện buồn nôn hơn! Hạng mục này của chúng tôi chính là nghiên cứu bệnh nhân mắc bệnh porphyrin.
Bệnh này rất khó trị, bệnh nhân cần truyền máu không ngừng để duy trì sinh mệnh, chi phí chữa bệnh cũng rất lớn.
Lúc trước thời điểm trình báo kinh phí hạng mục, trong đó để lại khoảng 5% hỗ trợ tài chính cho bệnh nhân.
Nhưng cái tên này ác độc đến mức, ngay cả số tiền này cũng biển thủ."
"Cái gì?!" Mấy người Thẩm Nghiêm lấy làm kinh hãi.
"Sau khi tôi biết chuyện này, liền đi tìm ông ta lý luận, kết quả ông ta sống chết không thừa nhận.
Sau đó tôi nhắc nhở ông ta nếu như không lấy tiền ra, tôi sẽ đem việc này báo cho viện trưởng, lúc này ông ta mới đem tiền lấy ra.
Bởi vì chuyện này ông ta đối với tôi ghi hận trong lòng, cuối cùng tìm cái cớ đá tôi ra khỏi tổ nghiên cứu!" Thời điểm nói đến đây, tâm tình Lục Ngọc Bân càng thêm kích động, anh ta chống hai tay xuống bàn kêu to: "Tôi vì hạng mục này bận rộn hơn hai năm, toàn bộ hạng mục có một phần tư đều là tôi làm, nhưng cuối cùng ông ta lại coi tôi là đống rác mà đá đi, ngay cả tên tôi cũng không lưu lại."
"Cho nên, anh rất hận ông ta?" Phương Lễ Nguyên bên cạnh hỏi.
Lục Ngọc Bân nghe được lời nói mang theo thâm ý của Phương Lễ Nguyên, vì vậy cười lạnh một tiếng: "Hừ, tôi hận ông ta, thế nhưng tôi không giết ông ta.
Ác giả ác báo, ông ta làm nhiều chuyện ác như thế, sẽ có ông trời trừng trị ông ta!..."
"Vậy ngày 18 tháng 9, cũng chính là ba ngày trước buổi tối 7 giờ đến 11 giờ, anh ở đâu?"
"Ba ngày trước? Nha, ngày đó tôi ở A thị có một bạn học chuẩn bị kết hôn, chúng tôi đi chúc mừng cậu ấy, vẫn luôn uống quá nửa đêm, tôi uống nhiều lắm, ngủ ở nhà người bạn ấy.
Anh không tin có thể đi hỏi cậu ta."
***
"Lục Ngọc Bân nói thật.
Bạn anh ta có thể chứng thực, đêm đó anh ta vẫn luôn ở A thị." Tần Khải để điện thoại xuống, nói với mọi người.
Xem ra, anh ta không thể nào là hung thủ giết người.
Thẩm Nghiêm nhìn về phía Trình Tấn Tùng vẫn luôn lắng nghe, nói: "Anh thấy thế nào?"
Trình Tấn Tùng tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì, nghe đến Thẩm Nghiêm hỏi hắn, mới phục hồi tinh thần lại, hắn không có trực tiếp trả lời, mà là hỏi một câu: "Vừa nãy, Lục Ngọc Bân có nói nghiên cứu của bọn họ chính là bệnh porphyrin đúng không?"
"Đúng."
"Cậu có biết bệnh porphyrin là bệnh gì không?"
"Hả?" Thẩm Nghiêm sững sờ.
Cái vấn đề này có liên quan gì?
Trên mặt Trình Tấn Tùng lộ ra một nụ cười thâm ý: "Bệnh Porphyrin là một loại bênh về rối loạn máu, bệnh nhân bị bệnh này, da dẻ sẽ trắng bệch, sợ ánh sáng, phải không ngừng truyền máu mới