Lý Quang Bắc sau khi từ trong phòng ra ngoài, liền đi tới một căn phòng khác đón Lý Hưng Quốc.
Mấy người tổ trọng án ở bên ngoài tiến đến bên cạnh Trình Tấn Tùng, dùng ánh mắt dò hỏi kết quả.
Trình Tấn Tùng khẽ gật đầu một cái, ra hiệu để cho Lý Quang Bắc bọn họ rời đi.
Chỉ chốc lát, Lý Quang Bắc giả tạo đỡ Lý Hưng Quốc từ bên trong một căn phòng khác đi ra.
Hai người họ liếc mắt nhìn mọi người tổ trọng án, sau đó quay người xuống tầng.
"Tấn ca, anh cứ thả ông ta đi như vậy à?" Trình Hải Dương bất mãn mà nói.
Trình Tấn Tùng cười nói: "Ông ta cũng chỉ là thuê người chụp mấy tấm hình, cậu muốn giữ ông ta có thể giữ được bao lâu? Quan trọng là...!Làm cho ông ta sau này không tiếp tục làm phiền chúng ta.
Lý Quang Bắc cũng đã đồng ý rồi, các cậu cũng có thể..."
Trình Tấn Tùng nói được nửa câu đột nhiên dừng lại, bởi vì hắn nhìn thấy Thẩm Nghiêm từ trong phòng làm việc đi ra, đang đứng ở phía sau đám người kia nhìn mình.
Ánh mắt kia có cảm kích, có cảm động, còn có luyến ái khó có thể che giấu.
Trình Tấn Tùng trong lòng âm thầm tự giễu, ánh mắt Thẩm Nghiêm rõ ràng như thế, trước đây tại sao hắn chưa từng để ý tới?
"Đội trưởng" Mấy người khác nhìn thấy Thẩm Nghiêm đi ra, đều đi tới, Trình Hải Dương hỏi: "Thế nào rồi?"
"Tiểu Hạo đã thi xong, Lễ Nguyên đang đưa nó về."
"Vậy thì tốt." Mọi người nghe xong cũng cảm thấy yên lòng.
"Chuyện lần này, cảm ơn mọi người." Thẩm Nghiêm nhìn mấy người bên cạnh, chân thành mà nói.
"Khụ, chuyện này có gì đâu!" Tần Khải cười nói: "Với lại, chúng tôi cũng không làm gì, chủ yếu còn phải cảm ơn Giang Lệ và Tấn ca, là hai người bọn họ tìm được tên thám tử tư kia."
Thẩm Nghiêm nhìn về phía Giang Lệ, Giang Lệ mỉm cười mở miệng: "Tôi chỉ là dựa theo Tấn ca dặn dò, anh có muốn cảm ơn thì cảm ơn Tấn ca ấy."
Thẩm Nghiêm quay đầu, nhìn chăm chú Trình Tấn Tùng, một lúc lâu mới mở miệng ——
"Cảm ơn."
Trình Tấn Tùng nhìn lại, đối với Thẩm Nghiêm lộ ra một nụ cười an tâm.
Chuyện Lý Quang Bắc kết thúc, Trình Tấn Tùng mới thở phào nhẹ nhõm, hắn cầm theo valy hành lý, đem một ít đồ ăn vặt hắn tuỳ tiện mua ở sân bay phân phát cho mọi người, sau đó liền đi theo Thẩm Nghiêm vào phòng làm việc của đối phương.
Thẩm Nghiêm nhìn Trình Tấn Tùng hỏi: "Tại sao anh lại biết chuyện ở đây?"
"Chiều hôm qua Duệ Hằng gọi điện thoại cho tôi, nói chuyện bên này có chút vướng tay chân, vừa vặn tôi cũng không có việc gì liền sớm trở về."
Thẩm Nghiêm nghe vậy, gật gật đầu không có lên tiếng.
Từ Australia về đến thành phố S đi máy bay cũng phải mười mấy tiếng đồng hồ, Trình Tấn Tùng chiều hôm qua mới nhận điện thoại, sáng sớm hôm nay đã chạy tới cục cảnh sát, chứng tỏ người này nhận điện thoại xong liền tức tốc lên máy bay.
Anh thấy gương mặt Trình Tấn Tùng có chút mệt mỏi, áy náy mà nói: "Thật không tiện, kỳ thực không có việc lớn gì, tôi có thể xử lý."
"Tôi biết cậu có thể xử lý, thế nhưng tôi muốn trở về giúp cậu một chút." Trình Tấn Tùng nhìn đôi mắt Thẩm Nghiêm, có ý riêng mà nói: "Hai người, dù sao cũng tốt hơn một người, không phải sao?"
Thẩm Nghiêm nghe vậy hơi run run, anh nhìn Trình Tấn Tùng, tựa hồ không quá chắc chắn ý tứ trong lời nói của hắn.
Trình Tấn Tùng mới vừa muốn mở miệng, đột nhiên nghe phía bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã, còn không đợi hai người quay đầu lại, cửa phòng làm việc của Thẩm Nghiêm liền bị người đẩy ra, Thẩm Hạo một đầu vọt vào: "Anh!"
"Tiểu Hạo!" Thẩm Nghiêm lập tức đứng dậy, bước nhanh đi tới bên người Thẩm Hạo, anh một bên đánh giá Thẩm Hạo một bên kiểm tra từ trên xuống dưới một lần, xác định Thẩm Hạo không có vấn đề gì mới buông tay.
Phương Lễ Nguyên cùng những người khác trong tổ trọng án đứng ở cửa, mỉm cười nhìn hai anh em nhà này.
"Anh, anh yên tâm, em không sao." Thẩm Hạo nói: "Cái người đe doạ anh đâu?"
"Yên tâm, người đã đi rồi, " Trình Tấn Tùng ở một bên cười nói: "Ông ta sẽ không tiếp tục tìm hai người gây phiền phức nữa?"
"Thật sao?" Thẩm Hạo nhìn Trình Tấn Tùng, vừa nhìn về phía Thẩm Nghiêm.
"Thằng nhóc này, còn sợ anh gạt cậu sao?" Trình Tấn Tùng cười vỗ Thẩm Hạo một chút.
Thẩm Nghiêm nhìn Thẩm Hạo xác định gật gật đầu.
Sau đó, anh ngẩng đầu nói với tất cả mọi người: "Chuyện ngày hôm nay khổ cực mọi người.
Ngày hôm qua mọi người nhịn một đêm, muốn ngủ cũng không được, tất cả về nhà nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai lại tới."
Mấy người gật gật đầu, ngày hôm qua thức đêm làm thí nghiệm xem video, tất cả mọi người bận đến nửa đêm, sáng nay mọi người lại vì chuyện Thẩm Hạo mà lo lắng, lúc này thật sự mệt mỏi.
Vì vậy mấy người dãn gân cốt một cái, từng người thu dọn đồ đạc về nhà.
Thẩm Hạo đi tới bên người Thẩm Nghiêm, nhẹ giọng hỏi: "Anh, anh thì sao?"
"Anh sắp xếp lại công việc bên này một chút, rồi sẽ trở về." Thẩm Nghiêm nói xong, nhìn về phía Trình Tấn Tùng: "Anh cũng khẩn trương về nhà nghỉ ngơi một chút đi."
Trình Tấn Tùng lắc đầu một cái, nở nụ cười: "Cha mẹ tôi hôm nay ban ngày có việc ra khỏi nhà rồi, tôi không mang chìa khoá nhà, bây giờ đi về cũng không vào được nhà."
Thẩm Nghiêm hơi kinh ngạc: "Ba mẹ anh không biết hôm nay anh trở về sao?"
"À, ngày hôm qua đi quá gấp, quên mất nói cho bọn họ biết." Trình Tấn Tùng cười cười.
Nghe nói như thế, Thẩm Nghiêm lặng lẽ cúi đầu —— Trình Tấn Tùng gấp gáp như vậy trở về là vì ai, trong lòng anh rất rõ ràng.
Nhưng là anh không dám suy nghĩ nhiều, anh sợ suy nghĩ nhiều rồi lại hi vọng, hi vọng rồi lại thất vọng.
Nhưng mà đúng vào lúc này, Thẩm Hạo lại lên tiếng: "Tấn ca, nếu không như vậy đi, anh không về nhà được thì đến nhà em nghỉ ngơi một chút."
"Hả?!"
Thẩm Nghiêm hoàn toàn không nghĩ tới em trai mình sẽ đưa ra đề nghị này —— Thẩm Hạo cũng không phải không biết anh và Trình Tấn Tùng đang ở vào thế khó xử, làm sao lại nói như vậy? Thẩm Nghiêm giương mắt nhìn Thẩm Hạo, nhưng là Thẩm Hạo cũng không nhìn anh, mà là nhìn Trình Tấn Tùng, dùng giọng điệu đương nhiên nói: "Tấn ca anh gấp gáp trở về như vậy, lại ngồi máy bay thời gian dài, khẳng định rất mệt đúng không? Ở đồn cảnh sát cũng không thoải mái, đi về nhà em nghỉ một lát đi." Nói xong, Thẩm Hạo còn xoay đầu lại nhìn Thẩm Nghiêm: "Anh, anh xem được không?"
Thẩm Nghiêm nhất thời lúng túng một trận, lời này của Thẩm Hạo rất hợp tình hợp lý, nhưng...
Anh theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn về phía Trình Tấn Tùng.
Trong mắt Trình Tấn Tùng cũng có mấy phần bất ngờ, hắn nhìn Thẩm Hạo một chút, lại xoay đầu nhìn Thẩm Nghiêm mấy giây, sau đó cười một cái.
"Được, vậy anh cũng không khách khí."
Ba người rời cục cảnh sát, Trình Tấn Tùng cùng Thẩm Hạo đi ở phía trước vừa đi vừa tán gẫu, Thẩm Nghiêm đi theo phía sau, lòng tràn đầy thấp thỏm.
Em trai anh hành động như vậy cũng quá to gan rồi, nhưng nhìn phản ứng của Trình Tấn Tùng cũng làm cho anh có chút bất ngờ, hắn chịu tới nhà của bọn họ, không lẽ muốn ám chỉ điều gì?...
Khác với Thẩm Nghiêm đang luống cuống, hai người phía trước ngược lại là trò chuyện rất vui vẻ, Thẩm Nghiêm mơ hồ nghe được một ít, tựa hồ là đang nói chuyện phỏng vấn của Thẩm Hạo.
Đi chỉ chốc lát, Trình Tấn Tùng đột nhiên xoay đầu lại, khá là kinh ngạc hỏi Thẩm Nghiêm: "Cậu còn có thể nấu mì?!"
Thẩm Nghiêm vẫn đang thất thần, nghe nói như thế, hơi sững sờ.
Thẩm Hạo cũng quay đầu lại, mỉm cười nói: "Tấn ca nói anh ấy thèm mì sợi,em mới nói cho anh ấy sáng hôm nay anh mới vừa làm cho em ăn." Nói xong, còn đứng ở góc độ Trình Tấn Tùng không nhìn thấy, nhìn Thẩm Nghiêm nghịch ngợm nháy mắt mấy cái.
Bên kia, Trình Tấn Tùng một mặt tràn đầy phấn khởi: "Ôi chao, em trai cậu bảo cậu nấu mì ăn rất ngon, lát nữa cậu làm cho tôi được không? Tôi ở Úc châu mấy ngày ăn cơm tây sườn bò ăn đến phát ngán rồi, hiện tại thật sự rất thèm một bát mì nóng hổi!"
Đến lúc này, Thẩm Nghiêm mới phản ứng được, anh lại bị em trai của mình bán đứng.
Anh không dấu vết trừng Thẩm Hạo một cái, sau đó nói với Trình Tấn Tùng: "Tôi thật sự không biết nấu ăn đâu, nếu như anh muốn ăn mì, chúng ta đi ra ngoài ăn đi..."
"Ai nha đi ra ngoài quá phiền phức, chung quanh đây không có nơi nào bán đồ ăn ngon cả," Trình Tấn Tùng nói, lại sờ vào áo khoác mỏng của mình: "Lại nói tôi còn ăn mặc ít như vậy, sắp lạnh đến phát cóng rồi đây, cậu còn bảo tôi đi ra ngoài ăn.
Sau đó, hắn cũng không đợi Thẩm Nghiêm trả lời, liền nói "Lạnh quá lạnh quá, mau trở lại thôi", lại lôi kéo Thẩm Hạo bước nhanh chạy đi.
"Ôi!..." Thẩm Nghiêm bị một lớn một nhỏ này làm cho cơ hội nói lời phản đối cũng không có, không thể làm gì khác hơn là nhận mệnh đi theo.
Ba người cứ như vậy đi bộ tới nhà.
Vừa mở cửa ra, không khí ấm áp liền phả vào mặt.
"Tấn ca anh ngồi trước, em vào phòng cất đồ." Thẩm Hạo nói, đi vào căn phòng của mình.
"A! Quả nhiên vẫn là trong nhà ấm áp hơn nhiều." Trình Tấn Tùng một bên vừa quan sát phòng khách, một bên cảm thán mà nói.
"Phòng vệ sinh có buồng tắm có vòi hoa sen, nếu như anh lạnh, có thể đi tắm nước nóng." Thẩm Nghiêm nói với Trình Tấn Tùng: "Tôi đi phòng bếp nấu mì, chờ anh ra là ăn được rồi.
Thế nhưng tôi phải nói trước tôi nấu ăn thực sự không ngon đâu."
"Được rồi, tôi cũng không bảo cậu phải nấu ngon." Trình Tấn Tùng cười, ôn nhu nói với Thẩm Nghiêm: "Đừng áp lực nhiều như vậy."
Nhu tình trong mắt Tấn Tùng quá mức rõ ràng, Thẩm Nghiêm có chút không biết làm sao.
Anh mang theo hốt hoảng dời đi chỗ khác, nói: "Vậy, anh mau đi tắm đi, tôi đi nấu mì đây." Nói xong, liền nhanh chóng đi tới nhà bếp.
Trình Tấn Tùng nhìn lỗ tai hơi ửng hồng của Thẩm Nghiêm, lộ ra nụ cười thư thái.
Trình Tấn Tùng đi vào buồng tắm, Thẩm Nghiêm thì lại bắt đầu ở trong phòng bếp nấu ăn.
Lúc thường hai anh em cũng không nấu ăn, trong nhà căn bản không có đồ ăn gì, sáng sớm nấu cho Thẩm Hạo cà chua đã dùng hết rồi, Thẩm Nghiêm nhìn chằm chằm trứng gà còn sót lại trong tủ lạnh, suy tính xem có nên ra ngoài mua đồ ăn không."
"Trong tủ còn có nấm rơm."
Bên tai đột nhiên vang lên một thanh âm, Thẩm Nghiêm quay đầu lại, liền thấy Thẩm Hạo đứng ở cạnh cửa phòng bếp, mang theo chút nghịch ngợm mà nhìn mình.
Thẩm Hạo không xuất hiện hoàn hảo, vừa xuất hiện Thẩm Nghiêm lập tức nhớ lại chuyện vừa rồi, anh thả đồ vật trong tay xuống lườm Thẩm Hạo: "Tại sao vừa nãy em lại gọi anh ấy tới đây?"
"Tấn ca từ xa trở về, còn giúp chúng ta ân tình lớn như vậy, để cho anh ấy đến nhà chúng ta nghỉ ngơi một chút có cái gì không đúng ạ?" Thẩm Hạo giả vờ không hiểu hỏi ngược lại.
"Em đừng giả bộ hồ đồ với anh!" Thẩm Nghiêm trừng cậu: "Em biết anh đang nói cái gì.
Em làm như thế, mọi người sẽ rất lúng túng..."
"Nếu như Tấn ca cảm thấy lúng túng, thì sẽ không đáp ứng." Thẩm Hạo đi tới, cười hì hì đụng vào anh trai mình một cái: "Anh này, em mới vừa nghe được Tấn ca nói là vì anh cho nên anh ấy mới về sớm như vậy, anh thấy sao, có cảm động hay không?"
Thẩm Nghiêm trừng Thẩm Hạo liếc mắt một cái: "Đừng đoán mò!"
"Đoán mò gì chứ?! Lễ Nguyên ca trên đường chở em về đã nói cho em biết!" Thẩm Hạo tranh luận: "Em nghe Lễ Nguyên ca nói, chiều hôm qua Tấn ca nhận được điện thoại, buổi tối liền đáp máy bay chạy về, sáng nay còn mang theo valy trực tiếp chạy tới cục cảnh sát, anh đừng nói với em anh ấy gấp gáp như vậy chỉ là muốn vì nhân dân phục vụ!"
Thẩm Nghiêm nhất thời líu lưỡi.
"Còn có, vừa nãy em đi cùng anh ấy, anh ấy còn chủ động hỏi em, anh gần đây trải qua như thế nào." Thẩm Hạo để