Ngày thứ hai, Thẩm Nghiêm liền dẫn người đi quê nhà Quách Chí Thành.
Nhưng mà hai vợ chồng Quách Chí Thành cũng không ở nhà.
Mấy người hỏi thôn dân gần đó mới biết, hai ngày trước Vương Tuyết Mai đã trở lại một chuyến, sau đó lại trở về thành phố S.
"Tuyết Mai trở về là lấy đồ vật, nói là chồng cô ấy bị bệnh." Một vị hàng xóm chừng 40 tuổi, nói với mấy người: "Ai, thật đáng thương, cậu nói xem không dễ dàng nuôi con lớn, đột nhiên lại mất con.
Nhóm cảnh sát kia đến bây giờ vẫn chưa bắt được kẻ giết người, hai người bọn họ có thể không vội vã sao? Ngày đó Tuyết Mai trở về nói lão Quách nằm viện, cô ấy trở về lấy ít đồ, dự định ở trong thành phố làm việc vặt kiếm chút tiền, một bên chăm sóc chồng cô ấy, một bên tiếp tục điều tra chuyện của con trai.
Ai, cậu nói xem bọn họ có đáng thương không..."
Mấy người vừa nghe không khỏi giật mình: Quách Chí Thành nằm viện?
Thẩm Nghiêm hỏi: "Bà có biết ông ấy nằm viện nào hay không?"
"Hình như tôi nghe Tuyết Mai nói bệnh viện nhân dân 3...!ừ, đúng, chính là viện 3."
"Được, cảm ơn." Thẩm Nghiêm nói xong, quay người nói với mấy người: "Đi, đi tơi viện 3."
Vì vậy, mấy người lập tức lái xe chạy gấp rút về thành phố, thẳng đến bệnh viện nhân dân 3, kết quả, quả nhiên ở quầy tiếp tân của bệnh viện tìm được tên Quách Chí Thành.
"Xin hỏi, ông ta nhập viện khi nào?"
"Ông ta vào viện ngày 18." Bác sĩ phụ trách tiếp nhận bệnh nhân nội trú trả lời: "Bệnh nhân này bị lao phổi tương đối nghiêm trọng, gần đây lại chịu đả kích nghiêm trọng cuộc sống, cho nên bệnh tình càng trở nên nghiêm trọng.
Thời điểm vừa tới bệnh viện chúng tôi, người bệnh sốt cao ho ra máu, tình huống rất khẩn cấp, trải qua mấy ngày dùng thuốc, bệnh tình mới có giảm bớt."
"Ngày 18?" Mấy người vừa nghe chính là chau mày.
Thẩm Nghiêm hỏi: "Khoảng mấy giờ?"
"Tôi xem một chút...!À, hẳn là buổi chiều 3 giờ mới làm thủ tục nhập viện."
"3 giờ? Vậy xin hỏi đêm đó ông ấy có từng ra khỏi bệnh viện không?"
"Không có.
Lúc đó người bệnh đến sốt cao, còn ho ra máu, buổi tối chúng tôi còn phải tiến hành cấp cứu, ông ấy tuyệt đối không thể đi ra ngoài được."
Mấy người liếc mắt nhìn nhau.
Thẩm Nghiêm tiếp tục hỏi: "Vậy xin hỏi, buổi trưa ngày hôm trước, ông ấy có ở bệnh viện không?"
"Buổi trưa ngày hôm trước? Đương nhiên có."
Trình Hải Dương chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục hỏi: "Bác sĩ chắc chắn chứ?"
Bác sĩ nghiêm túc gật đầu: "Tôi xác định.
Ngày đó là tôi trực ban, buổi trưa tôi có đi qua kiểm tra, ông ấy khẳng định ở bệnh viện."
"Được, cảm ơn bác sĩ."
Bác sĩ rời đi, mấy người đều tiến đến bên người Thẩm Nghiêm, Trình Hải Dương hỏi: "Đội trưởng, lẽ nào Quách Chí Thành này không phải hung thủ giết người?"
Thẩm Nghiêm lắc đầu một cái.
Trình Hải Dương có chút buồn chán mà nói: "Thật đúng là, thiệt thòi tôi còn tưởng rằng lần này có thể phá được án..."
"Suy nghĩ này của chúng ta không sai, chỉ là khả năng chúng ta chưa tìm được manh mối liên quan đến cả ba người bọn họ" Thẩm Nghiêm nhìn biểu tình có chút mất mát của mọi người, an ủi mà vỗ vai: "Không sao, chúng ta tiếp tục điều tra tình huống của hai người chết một chút, nhất định sẽ có phát hiện."
Mấy người ra bệnh viện lên xe, Phương Lễ Nguyên mới vừa khởi động xe, điện thoại Thẩm Nghiêm lại vang lên, là điện thoại cục cảnh sát.
"Alo?"
"Alo, đội trưởng bên các anh thế nào?" Đầu bên kia điện thoại là âm thanh Tần Khải, ngày hôm nay hắn phụ trách trực ban.
"Tìm được người, thế nhưng ông ta có chứng cứ chứng minh không có mặt ở hiện trường, cho nên ông ta không phải người chúng ta muốn tìm."
"Hả?" Nghe đến Thẩm Nghiêm nói như vậy, chẳng biết vì sao Tần Khải không có buồn nản, âm thanh trái lại có chút kích động, hắn lớn tiếng mà nói: "Vậy các anh mau trở lại, mới vừa nãy đội trưởng Hàn đội giao thông thành Đông cung cấp cho chúng ta một manh mối, tôi cảm thấy lần này chúng ta có thể tìm được hung thủ rồi!!"
Mấy người một đường bay nhanh chạy gấp rút về cục cảnh sát.
Thời điểm vừa về đến phòng làm việc, liền thấy Tần Khải, Trình Tấn Tùng cùng Thẩm Hạo đều ở đây.
Tần Khải nhìn thấy Thẩm Nghiêm tiến vào, lập tức bước nhanh đi tới: "Vừa nãy đội trưởng Hàn đội giao thông thành Đông gọi điện thoại cho chúng ta, nói ngày hôm qua anh hỏi anh ấy chiếc xe gây chuyện có phải xe công chở hàng không, hôm nay anh ấy đột nhiên nhớ tới, ba năm trước trước cửa đại học kiến trúc cũng từng xảy ra một vụ tai nạn giao thông bất ngờ, lúc đó xe gây chuyện chính là một chiếc xe công lớn."
"Cái gì?!"
"Không sai." Tần Khải xác định mà gật gật đầu: "Tôi vừa nghe cũng sợ hết hồn, vì vậy lập tức bảo bọn họ gửi hồ sơ tới, đội trưởng, anh xem một chút đi."
Tần Khải nói xong lại đem một phần văn kiện đưa vào trong tay Thẩm Nghiêm.
Thẩm Nghiêm cấp tốc mở hồ sơ ra.
Quả nhiên, thời gian vụ tai nạn xe cộ này xảy ra vào ngày 11 tháng 12 ba năm trước, mà địa điểm chính là trên đường cái trước cửa đại học kiến trúc, người bị hại tên Lan họ Đổng, nữ 20 tuổi, là sinh viên năm hai đại học kiến trúc.
"Tài xế gây chuyện tìm được không?"
"Không! Đội trưởn Hàn nhớ lại, lúc đó cửa đại học kiến trúc không có đèn đường, tình huống của cô bé này cũng giống với Quách Húc, cũng là tài xế bỏ trốn, không tìm được người làm chứng mục kích, chỉ có thể từ hiện trường phán đoán là do xe công gây ra.
Bởi vì đại học kiến trúc gần với công ty vật liệu xây dựng...thường thường có xe tải lớn tới tới đi đi, cho nên người nhà cô gái hoài nghi là do công ty vật liệu xây dựng làm, nhưng đội giao thông đi điều tra lại không tìm được xe có vết tích gây chuyện.
Vụ án này đến bây giờ cũng chưa được phá."
"Công ty vật liệu xây dựng?" Thẩm Nghiêm truy hỏi: "Là công ty của Triệu Nghiễm Kiến."
Tần Khải xác định mà gật gật đầu, hắn lại mở miệng: "Đội trưởng, anh biết không, sau khi chuyện này xảy ra, bọn họ mới cho lắp đèn đường bên ngoài đại học kiến trúc.
Mới vừa rồi tôi cùng Thẩm Hạo đồng thời điều tra tin tức lúc đó, anh đoán xem chúng tôi tra được cái gì?"
Thẩm Nghiêm nhìn thấy mọi người cùng nhau nhấc mắt nhìn về phía anh, Tần Khải lại nhìn Thẩm Hạo chớp mắt một cái, Thẩm Hạo đưa tới một tờ báo cũ.
Thẩm Nghiêm nhìn thấy người trong bức ảnh không khỏi cả kinh: "Đây là Phùng Kiến Dân?!"
"Không sai.
Thời điểm đại học kiến trúc lắp đặt đèn đường xong trên báo chí có đưa tin.
Lúc đó Phùng Kiến Dân vẫn là quận phó khu thành đông, ông ta phụ trách kiến thiết khu này, anh nhìn xuống phía dưới một chút đi, " Tần Khải chỉ vào một chỗ trong tờ báo, thì thầm "Dương phó phòng cục quản lý đèn đường bộ xây dựng cũng nói, sau này nơi này đèn đường nhất định bảo đảm sáng ngời, sẽ không bao giờ để cho thảm kịch xảy ra."
"Kết quả, hiện tại lại xảy ra một vụ tai nạn giao thông." Thẩm Nghiêm thả xuống tờ báo, hỏi Tần Khải: "Cha mẹ người bị hại ở đâu?"
"Cha của Đổng Lan tên là Đổng Văn Huân, mẹ tên là Nhạc Linh.
Đây là địa chỉ đăng kí lúc đó." Tần Khải nói, đem địa chỉ đưa cho Thẩm Nghiêm.
Thẩm Nghiêm tiếp nhận tờ khai, vẫy tay với tất cả mọi người: "Đi, xuất phát!"
Mấy người dựa theo địa chỉ tìm tới, lại bất ngờ biết được tin tức Nhạc Linh hai tháng trước đã nhảy lầu tự sát.
Theo hàng xóm bên cạnh kể lại, từ sau khi con gái qua đời Nhạc Linh liền mắc phải bệnh trầm cảm, trước đây đã từng tự sát mấy lần, thế nhưng đều bị chồng bà ấy Đổng Văn Huân phát hiện ngăn cản.
Mà hai tháng trước, Nhạc Linh vẫn thừa dịp Đổng Văn Huân không chú ý nhảy lầu tự sát.
Sau khi Nhạc Linh tự sát, Đổng Văn Huân cũng rất ít về nơi này cư trú, hàng xóm nói đã có rất nhiều ngày chưa từng nhìn thấy ông ta xuất hiện.
Hơn nữa, người của tổ trọng án cũng từ hàng xóm tìm được tin tức quan trọng chính là bản thân Đổng Văn Huân thuận tay trái.
"Xin hỏi, cô có biết Đổng Văn Huân công tác ở đâu không?
"À, Đổng Văn Huân là thầy giáo đại học công nghệ, hình như là dạy hóa học." Hàng xóm trả lời như thế.
"Được.
Cảm ơn." Thẩm Nghiêm xoay đầu lại, phân phối công tác cho mọi người: "Giang Lệ, anh ở lại chỗ này chờ Đổng Văn Huân; Tần Khải, Hải Dương, hai người các cậu đi đại học công nghệ tìm xem, Lễ Nguyên, anh lấy ảnh của Đổng Văn Huân đi trung tâm tắm rửa, hỏi hỏi nhân viên ở đó, có thấy qua người này hay không.
Tôi về cục cảnh sát chờ tin tức của mọi người, một khi xác định là ông ta, tôi lập tức đi xin lệnh truy nã."
"Rõ." Tất cả mọi người lập tức phân công nhau triển khai.
Rất nhanh, bên trung tâm phòng tắm rửa có tin tức, nhân viên công tác chứng thực, cùng ngày xảy ra án mạng bọn họ xác thực gặp được Đổng Văn Huân.
Mà bên trường học công nghệ cũng có tin tức, sau khi vợ của Đổng Văn Huân qua đời, ông ta đã xin nghỉ dạy những tiết chính, bởi vậy thời gian của ông ta tương đối tự do, có đầy đủ thời gian gây án.
Từ hôm qua sau khi Dương Chí Bằng chết, Đổng Văn Huân cũng không xuất hiện ở trường học.
Tổng hợp thông tin mỗi phương diện, tổ trọng án đã có thể cơ bản xác định, Đổng Văn Huân chính là hung thủ sát hại Triệu Nghiễm Kiến, Phùng Kiến Dân cùng Dương Chí Bằng.
Xét thấy tình huống như thế, Thẩm Nghiêm lập tức xin toà án lệnh khám xét sáng ngày thứ hai toà án liền phê chuẩn, vì vậy tổ trọng án thêm vào tổ pháp chứng mấy người chia binh hai đường, đi đến nhà Đổng Văn Huân và trường học tiến hành lấy bằng chứng điều tra.
Mọi người từ trong nhà Đổng Văn Huân tìm được một cây búa, sau khi được tổ pháp chứng thí nghiệm, đây chính là hung khí sát hại Triệu Nghiễm Kiến.
Mà ở bên trong máy tính ở trường học ông ta, cũng tìm được thông tin tìm kiếm về Phùng Kiến Dân và Dương Chí Bằng.
Đến đây, chứng cứ xác thực.
Sau khi được Vương trưởng phê chuẩn, công an thành phố S lập tức ở phát lệnh truy nã Đổng Văn Huân toàn thành phố.
"Anh nói xem, người một nhà ba người đang an ổn như vậy, thế nhưng lại nhà tan kẻ nát." Thẩm Nghiêm cầm điện thoại cảm khái.
"Đổng Văn Huân quả thật là người đáng thương, " Trình Tấn Tùng ở đầu dây bên kia nói: "Hi vọng tòa án có thể xử nhẹ chút."
Cảm giác đề tài quá nặng nề, vì vậy Thẩm Nghiêm thay đổi đề tài: "Được, không nói những thứ này.
Anh chuẩn bị báo cáo ngày mai thế nào rồi?"
"Không còn nhiều lắm, cũng gần hoàn thành rồi.
Đúng rồi, ngày mai em có phải đi không?"
"Xem tình huống đi, nếu như ngày mai có tin tức Đổng Văn Huân, em phải tham gia bắt giữ, cho nên không thể tới."
"Được, mấy kỹ thuật đó em có tham gia hay không cũng không quan trọng, dù sao có anh ở đây, nếu như không hiểu vấn đề gì, em trực tiếp gọi cho anh là được."
"Ha ha, vậy nếu như em cần thỉnh giáo có cần học phí không?"
"Cần, riêng với em học phí khá cao đấy!" Trình Tấn Tùng cười phản bác, sau đó