Thời điểm phế tích bị đẩy ra, xông tới không chỉ là đồng nghiệp cục cảnh sát, còn có nhân viên cấp cứu 120, bác sĩ tiến hành xử lý khẩn cấp vết thương của Thẩm Nghiêm, sau đó lập tức đặt lên xe cứu thương.
Xe cứu thương một đường chạy nhanh, trực tiếp lái đến cửa bệnh viện Nhân Ái.
Bác sĩ y tá đã sớm chờ ở đó lấy ra xe đẩy lập tức đưa Thẩm Nghiêm vào phòng giải phẫu
Đèn phòng giải phẫu sáng lên.
Trình Tấn Tùng ngây ngốc đứng ở trước cửa, đại não hoàn toàn quên hoạt động, chỉ là nhìn chằm chằm đèn đỏ kia không nhúc nhích.
"Tấn Tùng!" Tiếng bước chân dồn dập phá vỡ yên tĩnh bên ngoài phòng, mẹ Trình nhào tới trước mặt Trình Tấn Tùng, một mặt tái nhợt kéo tay hắn: "Mẹ nghe nói cục cảnh sát xảy ra vụ nổ, còn có người bị trọng thương! Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Con sao rồi? Trên người con...! máu..."
"Mẹ, con không sao." Trình Tấn Tùng nắm chặt tay của mẹ mình động viên nói: "Con chỉ bị thương ngoài da, thế nhưng Thẩm Nghiêm cậu ấy.."
Trình Tấn Tùng nhìn về phía phòng giải phẫu, mẹ Trình nhìn vẻ mặt hắn, lập tức hiểu rõ.
Bà nhẹ giọng hỏi: "Đến cùng là xảy ra chuyện gì?"
"Có phần tử tội phạm muốn trả thù cảnh sát, vì vậy hắn mới đặt bom ở hội trường.
Thẩm Nghiêm sau khi biết chuyện liền đi qua báo cho mọi người.
Thời điểm mọi người chuẩn bị rút đi, bom liền phát nổ..."
Mẹ Trình khẽ gật đầu một cái, biểu cảm trên mặt nghĩ đến mà sợ.
Mới vừa nghe đến bệnh viện thông báo khẩn cấp, nói sở công an giao thông thành Đông xảy ra vụ án bom nổ, mẹ Trình chỉ cảm thấy tim ngừng đập.
Bởi vì sáng sớm Trình Tấn Tùng đã nói, ngày hôm nay phải đi tham dự hội nghị ở cục cảnh sát giao thông thành Đông.
Mẹ Trình vội vã gọi điện thoại di động cho Trình Tấn Tùng, nhưng là điện thoại lại truyền đến âm thanh báo là không liên lạc được, mẹ Trình bị doạ sợ.
Hiện tại mắt thấy con trai cũng không có gì đáng ngại, bà rốt cục hơi yên lòng.
Nhìn cả người Trình Tấn Tùng đều là máu, mẹ Trình nói: "Con chờ ở đây cũng vô dụng, phẫu thuật này phải làm rất lâu, con nên xử lý vết thương đi."
"Không, con không sao." Âm thanh Trình Tấn Tùng rất nhẹ, thế nhưng thái độ cũng rất kiên quyết.
Mẹ Trình khuyên hai lần, vẫn không có hiệu quả.
Bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là từ phòng bên cạnh tìm được một ít dược phẩm cơ bản, ở bên ngoài phòng giải phẫu tiến hành xử lý đơn giản cho Trình Tấn Tùng.
Trình Tấn Tùng không nói tiếng nào, ánh mắt từ đầu đến cuối không có rời đi cánh cửa phòng giải phẫu kia.
Trong hành lang lại vang lên một loạt tiếng bước chân, chỉ thấy Vương trưởng cùng mấy vị lãnh đạo vội vã đi tới.
Trình Tấn Tùng thả quần áo xuống, muốn đứng dậy: "Vương trưởng..."
"Cậu đừng động, ngồi xuống đi." Vương trưởng đè hắn xuống, sau đó nhìn về phía phòng giải phẫu: "Thẩm Nghiêm thế nào rồi?"
Trình Tấn Tùng không biết nói sao: "Mới vừa đẩy vào, ở trên xe đã tạm thời xử lý vết thương, bác sĩ nói...!Tình huống không lạc quan cho lắm..."
Nghe đến đó, sắc mặt của Vương trưởng và mọi người đều trở nên trầm trọng.
Trình Tấn Tùng thở dài, ngẩng đầu hỏi: "Vương trưởng, những người khác thế nào?"
"Đa số mọi người đều chạy ra ngoài, chỉ có mấy người chịu vết thương nhẹ.
Lần này may mà Thẩm Nghiêm đến thông báo đúng lúc..."
Trình Tấn Tùng gật đầu.
Bom được lắp đặt trong phòng hội nghị, nếu như không phải Thẩm Nghiêm cảnh giác, để cho mọi người sớm rút đi, ngày hôm nay không biết có bao nhiêu người sẽ chết ở nơi đó.
Là cậu ấy cứu mọi người.
Nhưng mà bây giờ, công thần có công lớn nhất lại nằm ở trên bàn mổ, sinh tử chưa biết...
Bên ngoài phòng giải phẫu chỉ chốc lát lại có nhiều người tới, đầu tiên là đồng nghiệp tham dự hội nghị được Thẩm Nghiêm cứu giúp, tiếp theo là mấy người tổ trọng án cùng tổ pháp chứng, thời điểm Thẩm Hạo chạy vào hành lang sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được.
Tất cả mọi người nghe nói Thẩm Nghiêm bị thương nghiêm trọng, đều đứng ở bên ngoài phòng giải phẫu, nhìn chằm chằm đèn đỏ trên cửa, cùng đợi vận mệnh tuyên án.
Trình Tấn Tùng ngồi ở chỗ đó, nhìn chằm chằm tay mình —— đôi tay này dính đầy máu đỏ, đều là máu của Thẩm Nghiêm, trước mắt Trình Tấn Tùng phảng phất vẫn luôn xuất hiện hình ảnh vết thương kia, máu chảy nhanh như vậy, càng nhớ lại càng làm cho hắn hoảng sợ.
Trình Tấn Tùng cảm thấy bên trong đầu óc của mình trống rỗng, chuyện hắn có thể làm duy nhất chính là, nhìn chằm chằm cánh cửa kia, cùng đợi kết quả bên trong.
Giải phẫu tiến hành đủ năm tiếng đồng hồ.
Ở giữa có y tá đi ra rồi lại đi vào, mỗi lần sắc mặt đều vội vã.
Có người đi qua dò hỏi tình huống bên trong, chỉ nhận được một cái lắc đầu không tiếng động.
Dày vò...
Năm tiếng sau, đèn phòng giải phẫu rốt cục tắt.
Tất cả mọi người lập tức đứng lên chạy tới cửa.
Cửa lớn mở ra, hai vị bác sĩ đi ra, bọn họ nhìn đám người lo lắng chờ đợi ngoài cửa, hỏi: "Ai là người thân của bệnh nhân?"
"Là tôi!" Hai âm thanh đồng thời vang lên, Trình Tấn Tùng cùng Thẩm Hạo đồng thời xông tới.
"Xương sườn của bệnh nhân bị gãy, động mạch trong bụng bị vỡ, nếu không phải cầm máu đúng lúc, phỏng chừng không kịp đến nơi này.
Hiện tại chúng tôi đã ngăn máu ngừng chảy, thế nhưng tình huống bệnh nhân vẫn giống như trước tương đối nguy hiểm, " Bác sĩ liếc mắt nhìn hai người, nói ra một câu làm cho tất cả mọi người giống như rơi vào hầm băng lạnh léo: "Bệnh nhân có thể chịu nổi hay không, phải nhờ vào ý chí của cậu ấy..."
ICU—— phòng chăm sóc đặc biệt
Trình Tấn Tùng đã ở trong phòng ICU đủ ba ngày.
Sau khi phẫu thuật kết thúc Thẩm Nghiêm liền đưa được vào phòng chăm sóc đặc biệt, lúc đó Trình Tấn Tùng cũng theo tới đây.
Dựa vào lý do dưỡng thương, ba ngày nay một bước hắn cũng không ra khỏi bệnh viện, vẫn luôn ở nơi này.
Ngày đầu tiên Thẩm Hạo cũng ở chỗ này, nhưng mà ngày thứ hai phải trở về cục cảnh sát —— Thẩm Hạo giải thích, đội pháp chứng bên kia đang xử lý hiện trường, Trình Tấn Tùng đã không đi, cậu nhất định phải đi qua hỗ trợ.
Vì vậy, ban ngày, Trình Tấn Tùng ở trong phòng ICU cùng với Thẩm Nghiêm, đến tối, Thẩm Hạo sẽ trở về thay ca cho Trình Tấn Tùng, thuận tiện nói cho hắn biết tiến trình xử lý sự kiện —— mà đối với chuyện Trình Tấn Tùng vì sao lại chấp nhất muốn ở chỗ này như thế, Thẩm Hạo chưa bao giờ hỏi qua.
Trong vòng ba ngày, người đến quan sát Thẩm Nghiêm cơ hồ chưa từng đứt đoạn.
Trong thành phố, lãnh đạo trong cục, đồng nghiệp cảnh sát, cha Trình mẹ Trình, cùng với những người từng có tiếp xúc với Thẩm Nghiêm trong quá trình phá án, còn có một số người Trình Tấn Tùng hoàn toàn không nghĩ tới, ví dụ như Lý Quang Mân, Khương Kiến Đông, cùng với Trần Đông...
Đối với Trần Đông đến, Trình Tấn Tùng khá là bất ngờ.
"Ở Asutralia nghe cậu nói đến chuyện thầy Trình, tôi liền dự định tới đây thăm ông ấy một chút.
Kết quả vừa nghe đến tin tức các cậu bên này có chuyện."Trần Đông nhìn Thẩm Nghiêm bên trong phòng bệnh một chút, hỏi: "Thẩm Nghiêm hiện tại thế nào?"
"Người vẫn chưa tỉnh, thế nhưng bác sĩ đã kiểm tra qua, triệu chứng bệnh tình của cậu ấy có dấu hiệu chuyển biến tốt."
"Vậy thì tốt, trước đây ở H thị tôi cũng từng tiếp xúc với cậu ấy, cậu ấy người tốt.
Người tốt sẽ ở hiền gặp lành."
Trình Tấn Tùng nhìn chăm chú gương mặt Thẩm Nghiêm, khẽ gật đầu một cái: "Em biết, xưa nay cậu ấy rất kiên cường..."
Hai người cứ như vậy không hề có một tiếng động, một lát sau vẫn là Trần Đông mở miệng trước: "Tôi đã hẹn với cha cậu rồi, vậy tôi đi trước đây."
"Được rồi.
Cám ơn anh đã tới đây, chờ Thẩm Nghiêm tỉnh rồi, em sẽ nói cho cậu ấy biết."
Trần Đông gật đầu đi ra ngoài, vừa ra đến trước cửa, lại quay đầu lại: "Tiểu Trình này, cậu cũng chú ý nghỉ ngơi một chút.
Sau khi Thẩm Nghiêm khôi phục sẽ có không ít chuyện phải làm, trước tiên cậu đừng để cho bản thân sụp đổ."
Trình Tấn Tùng cười nhạt cười: "Em hiểu, cảm ơn Trần ca."
Trần Đông khép cửa phòng lại.
Xuyên thấu qua cửa kính phòng bệnh, có thể nhìn thấy Trình Tấn Tùng đứng ở bên cạnh giường bệnh, chuyên chú nhìn vào Thẩm Nghiêm.
Trần Đông nhìn ánh mắt Trình Tấn Tùng tràn ngập thâm tình, trên mặt hiện ra thần sắc trăm mối ngổn ngang lẫn lộn.
Hắn đứng ở ngoài cửa một lát, mới than thở một tiếng, quay người rời đi.
Chạng vạng ngày thứ tư, Thẩm Nghiêm rốt cục tỉnh lại.
Lúc Thẩm Nghiêm tỉnh lại, Trình Tấn Tùng ngồi ở bên cạnh giường bệnh ngủ gà ngủ gật.
Mơ mơ hồ hồ cũng cảm giác được tay Thẩm Nghiêm nhúc nhích một chút —— những ngày gần đây, Trình Tấn Tùng đã dưỡng thành thói quen, chính là ngồi ở bên giường, sẽ nắm chặt tay Thẩm Nghiêm, như vậy một khi Thẩm Nghiêm tỉnh lại, hắn sẽ lập tức nhận ra.
Mà quả nhiên, thời điểm Trình Tấn Tùng nhìn về phía đầu giường, phát hiện Thẩm Nghiêm đã mở mắt ra.
"Thẩm Nghiêm, em rốt cục tỉnh rồi." Trình Tấn Tùng lập tức đến gần, nhẹ giọng nói.
Thẩm Nghiêm giật giật miệng, tựa hồ muốn nói chuyện.
Trình Tấn Tùng giúp đối phương lấy ống thở oxi ra, cúi đầu đến gần nghe đối phương nói.
"Làm khổ anh rồi..." Âm thanh suy yếu, rất nhẹ rất nhẹ.
"Đứa ngốc, quan trọng là...!Em tỉnh lại."
"Em hôn mê bao lâu rồi?..."
"Bốn ngày.
Em biết không, lúc đó em bị thương nghiêm trọng đến mức nào, làm anh sợ muốn chết..." Trình Tấn Tùng nhớ tới hoàn cảnh đẫm máu lúc đó, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
"Xin lỗi..." Thẩm Nghiêm hơi động khóe miệng, lộ ra một nụ cười suy yếu.
"Trên người thế nào, có đau hay không?"
Nghe nói như thế, Thẩm Nghiêm hơi nhích đôi mắt, tựa hồ cảm giác thân thể bị đau, sau đó liền nhíu mày.
Trình Tấn Tùng vừa thấy, vội vã đến gần: "Làm sao vậy? Đau chỗ nào?"
"Bụng..." Thẩm Nghiêm nhíu mày thật chặt, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Trình Tấn Tùng, anh liền nới lỏng gương mặt: "Đỡ hơn rồi..."
"Xương sườn em bị gẫy, bụng cũng có vết thương, bác sĩ đã khâu cho em mấy mũi, hiện tại có thể có chút đau, thế nhưng chờ vết thương lành lại là tốt rồi." Trình Tấn Tùng nói.
Thẩm Hạo đã miêu tả cho hắn hiện trường nổ tung, bom chủ yếu là sắp đặt ở phía trên lễ đường, vị trí của bọn họ cách vị trí quả bom một khoảng cách hơn nữa uy lực của quả bom gần bọn họ không lớn, cho nên mấy người mới có thể tránh được một kiếp.
Tuy rằng miệng vết thương ở bụng Thẩm Nghiêm rất nghiêm trọng, thế nhưng có áo khoác ngăn cản, miệng vết thương kỳ thực không sâu, mạch máu kia là bị xương sườn gãy đâm thủng, mà chủ yếu là gan không bị tổn thương —— dựa vào tổn thương do bom đạn mà nói, chuyện này quả thật có thể tính là kỳ tích.
"Đúng rồi, "