Tuỳ rằng giáo sư Đào Ngọc Kim cung cấp được một ít tư liệu liên quan tới Hứa Bằng, nhưng chuyện ông ấy kể đều là chuyện của năm sáu năm trước, không có hữu ích gì cho việc điều tra cái chết của Hứa Bằng.
Hơn nữa, bạn cùng phòng của Hứa Bằng cũng chỉ có mấy manh mối lác đác không có giá trị, cả phòng ngủ có 6 người, dĩ nhiên lại không có người gặp được Hứa Bằng sau khi cậu ta tốt nghiệp.
"Kỳ thực, năm thứ tư đại học Hứa Bằng rất ít khi xuất hiện ở trường học."Tần Khải báo cáo với Thẩm Nghiêm "Bạn cùng phòng của cậu ta nhớ lại, từ năm thứ ba đại học, Hứa Bằng thường ra ngoài, có lần đi cả một tuần.
Hỏi cậu ta đi làm gì, Hứa Bằng chỉ nói mình đi "khảo sát" tôi đoán chắc là cậu ta đi thám hiểm, giáo sư Đào cũng nói cậu ta muốn đi đến một nơi khác.
Thời điểm sau học kỳ năm thứ tư Hứa Bằng lại không lên lớp, cho nên sau khi cậu ta báo danh cũng biến mất mấy ngày không xuất hiện.
Thế nhưng bạn cùng phòng của cậu ta cũng không thường ở ký túc xá, cho nên bọn họ cũng không nói được Hứa Bằng đến cùng ở ký túc xá thời gian bao lâu."
"Vậy lần cuối bọn họ thấy Hứa Bằng là lúc vào thời gian nào?"
"Hẳn là cuối tháng năm năm ấy, mấy người bọn họ đều nhớ, khi đó Hứa Bằng trở về ở hơn một tuần lễ, cậu ta đem đồ vật của mình bán đi, giống như chuẩn bị tốt nghiệp sớm.
Hơn nữa cậu ta còn chuyển không ít thiết bị vào ký túc xá, nghe đâu lúc đó cậu ta rất hưng phấn, giống như muốn tiến hành làm kế hoạch lớn gì đó.
Sau đó khoa bọn họ tổ chức du lịch tốt nghiệp, Hứa Bằng lại không đi.
Chờ đến khi bạn cùng phòng của cậu ta đi du lịch về, Hứa Bằng lại biến mất, hơn nữa những thiết bị kia cũng không thấy đâu.
Về sau, bọn họ cũng chưa từng gặp Hứa Bằng."
Thẩm Nghiêm nghe Tần Khải nói xong những chuyện đó, anh không khỏi nhíu mày.
Trình Hải Dương thì lại không nhịn được lên tiếng: "Là sau khi tốt nghiệp đã không có tin tức! Năm năm trước tốt nghiệp, ba năm sau thì chết, vậy trong vòng hai năm qua cái tên này đã làm gì? Tại sao lại không có tin tức?"
"Có phải là đi nơi khác không?" Giang Lệ mở miệng.
"Tôi tán thành." Phương Lễ Nguyên nói: "Người này sớm dọn dẹp đồ vật trong kí túc xá, lại mua trang bị mới, cảm giác giống như là muốn đi xa nhà.
Kết hợp hành vi trước của cậu ta, suy đoán này rất hợp lý."
"Đúng quả thực đây là suy đoán hợp lý nhất." Thẩm Nghiêm gật đầu.
"Vậy cậu ta có thể đi đâu?" Trình Hải Dương hỏi: "Hứa Bằng không thích giao lưu với bạn cùng phòng, bạn cùng phòng của cậu ta cũng không biết cậu ta đi đâu.
Khi đó đường sắt vẫn chưa thịnh hành mua vé dùng tên thật..."
"Mua thiết bị." Thẩm Nghiêm nói: "Hứa Bằng nói muốn đi Thám hiểm, chắc phải liên quan đến khảo cổ, cho nên, cậu ta mua thiết bị khẳng định không phải để du lịch đơn giản, mà hẳn là thiết bị dùng để khảo cổ.
Thứ này không nhiều nơi bán, cũng không có quá nhiều người biết chỗ.
Từ manh mối này có thể tra được ít thứ."
Mấy người gật đầu, đều cảm thấy được Thẩm Nghiêm phân tích có đạo lý.
Thẩm Nghiêm suy tư một chút, bắt đầu phân chia công tác: "Tần Khải, cậu lại gọi điện thoại cho bạn cùng phòng của Hứa Bằng, để cho bọn họ tỉ mỉ nhớ lại một chút, lúc đó Hứa Bằng mua dạng thiết bị gì, sau đó cậu cùng Hải Dương đi điều tra khởi nguồn của thiết bị này; Lễ Nguyên Giang Lệ, các anh liên lạc với bên sở văn hoá di vật, còn có giáo sư Đào Ngọc Kim, vẫn là tranh thủ đem băng hình ở cổ mộ về đây nhìn xem có manh mối gì khả thi không.
Dù sao nơi đó rất gần địa điểm và thời gian tử vong của người bị hại.
Chúng ta cũng nên điều tra một chút để không loại bỏ bất kì mạnh mối nào."
"Rõ." Mấy người gật đầu rời đi.
Mọi người nhận công tác, lần lượt rời khỏi phòng.
Thẩm Nghiêm ngồi lại nhìn chằm chằm bức ảnh Hứa Bằng, lần thứ hai nhíu chặt lông mày.
Kỳ thực vụ án trước mắt, có một manh mối khả thi nhất, đó chính là Lý Quang Bắc...
Thẩm Nghiêm do dự hồi lâu vẫn là cầm điện thoại lên.
Tuy rằng anh không có số điện thoại của Lý Quang Bắc, thế nhưng số điện thoại công ty Lý Quang Bắc anh còn nhớ, Thẩm Nghiêm trực tiếp gọi điện thoại tới công ty Lý Quang Bắc ở H thị, trực tiếp yêu cầu tìm Lý Quang Bắc.
"Cô nói với ông ta, tôi là Thẩm Nghiêm cục công an thành phố S."
Nghe đến ba chữ "Cục công an", thái độ đối phương lập tức trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.
Nhân viên công tác nhận điện thoại bảo Thẩm Nghiêm đừng cúp điện thoại, sau đó tựa hồ rời đi thông báo.
Thẩm Nghiêm cầm điện thoại đợi hơn một phút, rốt cục nghe đến đối diện có âm thanh.
Anh mới vừa muốn mở miệng, không ngờ lại nghe được bên trong ống nghe truyền đến âm thanh "Tút tút—".
Đối phương dĩ nhiên trực tiếp cúp điện thoại!
Thẩm Nghiêm vừa nghe trong lòng không khỏi giận dữ, anh vừa định tiếp tục gọi lại, lại nghe được điện thoại di động vang lên.
Thẩm Nghiêm trong lòng hơi động, anh để điện thoại bàn xuống cầm điện thoại di động lên, quả nhiên trên màn ảnh lại là một dãy số lạ khác.
Thẩm Nghiêm nhận điện thoại: "Alo?"
Trong ống nghe quả nhiên truyền đến âm thanh Lý Quang Bắc, ngữ khí hắn bình thản hỏi: "Đội trưởng Thẩm, tìm tôi gấp như vậy, vụ án kia đã điều tra xong?"
"Vụ án vẫn còn đang điều tra.
Vụ án này là chuyện mấy năm về trước, mạnh mối chúng tôi có thể tra được không nhiều.
Cho nên tôi muốn hỏi ông một chút, chuyện liên quan đến Hứa Bằng ông biết nhiều hay ít?"
"Xin lỗi, đội trưởng Thẩm, người này tôi cũng không biết, kỳ thực tôi cũng chỉ nghe đến cái tên này sớm hơn cậu mấy ngày.
Tôi vừa định để cấp dưới đi tìm hiểu cậu ta, các người liền phát hiện thi thể của cậu ta." Nói đến đây, Lý Quang Bắc tựa hồ nở nụ cười: "Có lúc mọi chuyện chính là trùng hợp như vậy, đại khái gọi là duyên phận đi."
Thẩm Nghiêm đối với cái gọi là "duyên phận của Lý Quang Bắc không có bất cứ hứng thú gì, anh tiếp tục hỏi: "Tại sao ông lại muốn tìm cậu ta?
"Câu hỏi này lượng thứ cho tôi không thể trả lời."
Vừa nghe câu nói này, Thẩm Nghiêm lần thứ hai cảm thấy bất mãn: "Lý Quang Bắc, tôi hi vọng ông hiểu, tôi không phải đang thăm dò việc riêng tư của ông, hiện tại cả tôi và ông đều muốn nhanh chóng điều tra rõ nguyên nhân cái chết của Hứa Bằng, tôi biết càng nhiều chuyện liên quan tới cậu ta, như vậy mới có thể tìm được chân tướng vụ án.
Vào thời điểm này, tôi hi vọng ông có thể thả xuống thành kiến, đừng tiếp tục che giấu chúng tôi."
Nghe đến lời nói rất nghiêm túc của Thẩm Nghiêm, Lý Quang Bắc tựa hồ cũng không có giận dữ, ông ta vẫn như trước dùng một loại giọng điệu rất công thức hoá nói: "Đội trưởng Thẩm, lần trước tôi từng nói với cậu, tôi bây giờ đối với cậu đã không có thành kiến gì.
Nhưng chuyện của Hứa Bằng, tôi xác thực không thể trả lời, hơn nữa, tôi hi vọng cậu cũng không cần tiếp tục dây dưa vấn đề này.
Nó đối với chuyện cậu phá án kì thực không có bất kì sự giúp đỡ nào.
Tôi vẫn là câu nói kia, cậu có thể tra ra chân tướng cái chết của Hứa Bằng, tôi sẽ cho cậu biết nội tình cái chết của Triệu Cương.
Chúng ta giao dịch công bằng, hợp tình hợp lý."
Lý Quang Bắc lần thứ hai nhắc tới giao dịch này, điều này làm cho Thẩm Nghiêm trong lòng càng nghi hoặc: "Tại sao ông để bụng chuyện Hứa Bằng như thế? Cậu ta là gì của ông?Cậu ta có liên quan gì đến vụ án Triệu Cương?"
Đầu bên kia điện thoại là một trận trầm mặc ngắn ngủi.
Qua gần tới một phút, âm thanh Lý Quang Bắc nặng nề mà vang lên: "Đội trưởng Thẩm, có một số việc, cậu không nên hỏi nhiều.
Cậu chỉ cần hiểu rõ, nếu như cậu muốn biết nguyên nhân chân chính cái chết của Triệu Cương, thì nên điều tra rõ ràng vụ án hiện tại này."
Trong khẩu khí của Lý Quang Bắc mang theo ý tứ hàm xúc nhắc nhở, loại giọng điệu giống như ra lệnh này làm cho Thẩm Nghiêm đặc biệt bất mãn: "Lý Quang Bắc, tôi không phải cấp dưới của ông, ông cũng đừng uy hiếp tôi.
Không cần ông hỗ trợ, vụ án Triệu Cương tôi nhất định sẽ tra được cháy nhà ra mặt chuột."
Nghe được câu này, Lý Quang Bắc cười phù một tiếng, lạnh lùng mở miệng: "Đội trưởng Thẩm, không phải tôi coi khinh cậu, nhưng vụ án khi đó, nếu như không phải tôi nói cho cậu, chỉ sợ đến bây giờ cậu còn tưởng rằng hung thủ là tôi đúng không? Ngay từ lúc đầu các người đã rơi vào cái bẫy hung thủ thật sự bày sẵn, tôi ngược lại thật ra muốn biết, cậu có thể làm gì để thăm dò ra chân tướng." Đại khái cũng hơi tức giận, Lý Quang Bắc chưa cho Thẩm Nghiêm cơ hội nói chuyện, tiếp tục nói: "Nói chung tôi nhắc nhở cậu một câu, bây giờ tốt nhất làm tốt chuyện cậu nên làm, đừng tự cho là thông minh mà dằn vặt lung tung.
Có một số việc cơ hội chỉ có một lần, làm không cẩn thận, chuyện của Triệu Cương sẽ không còn khả năng để biết được chân tướng."
Nói một hơi, Lý Quang Bắc chưa cho Thẩm Nghiêm cơ hội lên tiếng, trực tiếp cúp điện thoại
"Alo? Alo?!" Thẩm Nghiêm bị Lý Quang Bắc làm cho kinh ngạc, đợi đến khi phản ứng lại, từ lâu đối phương đã cúp điện thoại.
Anh không có số của Lý Quang Bắc, muốn gọi lại cũng không thể.
Thẩm Nghiêm nhìn chằm chằm màn hình điện thoại dần dần trở về trạng thái tắt máy, lông mày không khỏi nhíu chặt.
Toàn bộ buổi chiều, Thẩm Nghiêm một người lẳng lặng ngồi ở bên trong văn phòng, nhiều lần nhớ về cuộc điện thoại với Lý Quang Bắc.
Trong lời nói hiển nhiên có ám chỉ, ông ta nói từ ban đầu anh đã bị hung thủ thật sự lập bẫy để anh đi vào bên trong, nhưng là vì cái gì, rốt cuộc hung thủ thật sự là ai? Thẩm Nghiêm tỉ mỉ nhớ lại chuyện lúc trước, anh đem vụ án Đinh Vinh Khâm phó tổng công ty Lý Quang Bắc nhảy lầu giao cho Triệu Cương, sau đó anh phải đi công tác, nhưng chờ sau khi anh trở lại lại biết được Triệu Cương bị giết, Khương Kiến Đông nói hung thủ là Lý Quang Bắc...
!
Đột nhiên sau lưng rùng cả mình, một suy nghĩ khả thi đến đáng sợ lúc ẩn lúc hiện ở trong đầu.
Thân thể Thẩm Nghiêm đột nhiên run lên ——
Sẽ không! Không thể!
Nhưng mà...
Thế nhưng suy nghĩ kia giống như rắn độc không bị không chế dần dần nảy sinh ở trong đầu: vụ án lúc trước, bọn họ đến tột cùng đã làm gì để kết luận Lý Quang Bắc là hung thủ? Thẩm Nghiêm rõ ràng nhớ tới lời giải thích lúc đó của Khương Kiến Đông: "Tiểu Cương vừa mới bắt đầu điều tra Lý Quang Bắc liền bị giết, còn là bị súng lục bắn chết! Súng lục! Tại H thị có thể lấy được súng lục, trừ Lý Quang Bắc ra còn có ai?!..." Cái suy đoán này rất hợp tình hợp lý, nhưng mà còn gì nữa? Bọn họ còn có manh mối gì có thể nói rõ Lý Quang Bắc là hung thủ?...
Thẩm Nghiêm liều mạng suy tư, lại kinh hãi phát hiện, anh căn bản không tìm được chứng cứ khác.
Câu nói của Lý Quang Bắc phảng phất vẫn xuất hiện ở bên tai: "Từ lúc đầu cậu đã bị hung thủ thật sự đặt bẫy để cậu đi vào bên trong?"
Sẽ không! Thẩm Nghiêm đột nhiên lắc đầu — -- -- xác định không phải là hắn! Thẩm Nghiêm, mày không thể tin tưởng một kẻ thù trong quá khứ mà đi hoài nghi một người