Trình Tấn Tùng và Thẩm Nghiêm trải qua một ngày một đêm ở trên xe lửa, sáng sớm ngày thứ hai mới tới trạm xe lửa Trường Sa.
Sau đó hai người liền đổi xe chạy lên Tương Tây, mãi đến tận trưa hôm đó, bọn họ mới tới mục đích của chuyến đi này—— thành phố Cát Thủ.
Cát Thủ là một thành phố cấp huyện và là thủ phủ của Châu tự trị dân tộc Thổ Gia, dân tộc Miêu Tương Tây tại tỉnh Hồ Nam Trung Quốc, sơn mạch đông lộc Vũ Lăng, là một thành thị nhỏ diện tích 1062km2, nhân khẩu khoảng 29,43 vạn người.
Vừa xuống xe, trong tai liền tràn ngập khẩu âm tiếng phổ thông Tây Nam dày đặc, cùng dòng người ra vào bến xe, nhân viên phụ trách tiếp đón đã đứng chờ ở cửa khẩu.
"Các anh khổ cực rồi!" Người đến là một cảnh sát tuổi trẻ, vóc dáng không cao hơi thấp cường tráng, cũng có vẻ khá là rắn chắc.
Hắn cùng Thẩm Nghiêm và Trình Tấn Tùng bắt tay, giới thiệu: "Tên tôi là Bành Phúc Thạch, hai vị gọi tôi Tiểu Bành là được, cục công an cũng ở cách đây không xa, chúng ta đi một lúc là đến."
Đi ra trạm xe lửa, trước mặt chính là tuyến đường chính chủ yếu ở thành phố Cát Thủ.
Phóng tầm mắt nhìn xung quanh một chút, một thành phố khác xa với thành phố S đập vào tầm mắt mọi người.
Thành phố Cát Thủ chẳng hề phát đạt như thành phố S, bất kể là xe cộ trên đường, hay nhà ở hai bên đường, so với thành phố S lạc hậu hơn mấy năm.
Thế nhưng nơi này núi non vờn quanh, suối nước ngang dọc, ngược lại là một nơi có một mùi vị bình yên của quê nhà.
Cục công an thành phố Cát Thủ cách trạm xe lửa cũng không tới 1km, mấy người đi gần mươi phút, đã đến nơi.
Phụ trách tiếp đón đội trưởng Mã đưa hai người vào phòng khách, song phương đơn giản hàn huyên hai câu, liền tiến nhập đề tài chính.
"Đội trưởng Mã, lần này chúng tôi tới, là muốn điều tra hành tung của một sinh viên năm năm trước có khả năng từng tới nơi này." Thẩm Nghiêm đơn giản giải thích một chút tình huống: "...!Trước mắt chúng tôi có thể tra được tin tức cuối cùng liên quan đến nạn nhân chính là trong kế hoạch đầu tiên của cậu ta, cậu ta muốn đến Tương Tây, chúng tôi muốn điều tra một chút có thể phát hiện lúc trước cậu ta từng tới nơi này và đã làm những gì hay không."
Đội trưởng Mã nghe Thẩm Nghiêm nói xong, gật đầu nhất thời không lên tiếng, tựa hồ đang do dự không biết nên bắt đầu từ đâu.
Trình Tấn Tùng thấy thế bổ sung nói: "Sinh viên này có đam mê khảo cổ, cậu ta cực kỳ hứng thú với di vật văn hoá, vì vậy chúng tôi nghĩ cậu ta có thể sẽ đến viện bảo tàng, cổ mộ hoặc là chỗ dân tộc đặc biệt."
Nghe xong Trình Tấn Tùng nói, đội trưởng Mã bỗng nhiên tỉnh ngộ: "À chuyện này cũng dễ thôi, thành phố Cát Thủ của chúng tôi có hai viện bảo tàng, đều cách đây không xa, các anh cũng có thể đi nhìn xem.
Tiểu Bành!" Nói xong, đội trưởng Mã bắt chuyện với vị cảnh viên vừa nãy đi đón hai người: "Cậu mang hai vị đồng nghiệp này đi viện bảo tàng Miêu tộc và dân tộc Thủ Gia nhìn xem, xem có tìm hiểu được tình huống gì không."
"Rõ!"
Mấy người chạy xe tới viện bảo tàng dân tộc Thổ Gia Miêu tộc cách cục công an thành phố 2.5km, chủ nhiệm Điền viện bảo tàng tiếp đón ba người, sau khi ông ta nghe xong hai người Trình Thẩm trình bày, xin lỗi lắc đầu một cái.
"Nơi này của chúng tôi thời điểm lưu lượng khách cao nhất có thể đạt đến gần vạn người một ngày, nếu như các anh hỏi một năm gần đây, chúng tôi còn có thể tra camera theo dõi, thế nhưng chuyện năm năm trước chúng tôi thật sự không tra được."
"Người này là sinh viên hệ khảo cổ, cậu ta muốn làm một ít nghiên cứu chuyên nghiệp, cho nên cậu ta rất có thể sớm viết thư hoặc là gọi điện thoại, hẹn trước để có thể xem một ít di vật văn hoá quý giá."
Nghe thấy Trình Tấn Tùng nói như vậy, Điền chủ nhiệm càng là lắc đầu cười: "Vậy thì càng không thể, tất cả di vật văn hoá của chúng tôi đều được bày trong viên bảo tàng, không thể mang ra xem, dù cho đối phương là thân phận gì..."
Nhân viên quản lý ở viện bảo tàng Miêu tộc cũng có lời giải thích gần như viên bảo tàng Châu tự trị: "Xưa nay chúng tôi không nhận được lời đề nghị nào như vậy."
Mấy tiếng đồng hồ chạy đi chạy lại, không thu hoạch được gì.
Từ viện bảo tàng Miêu tộc đi ra, đã là hơn năm giờ.
Bành Phúc Thạch nhìn đồng hồ đeo tay một cái, ngẩng đầu nói với hai người: "Đội trưởng Thẩm, tổ trưởng Trình, giờ này các viện bảo tàng khác đều đóng cửa.
Các anh từ xe lửa xuống vẫn luôn bận bịu đến bây giờ, chắc cũng đói bụng rồi đúng không? Chúng ta đi ăn cơm đi."
Thẩm Nghiêm cùng Trình Tấn Tùng giờ khắc này xác thực cũng đã bụng đói cồn cào, vì vậy cũng đồng ý.
Cảnh sát Tiểu Bành lái xe về trong thành phố, dừng ở một quán cơm cách cục cảnh sát không xa.
Hắn vui vẻ hớn hở giới thiệu cho hai người: "Đây là quán cơm lúc thường chúng tôi hay đến nhất.
Các anh đừng thấy nó nhỏ, thế nhưng đồ ăn ở đây làm rất chính tông.
Các anh từ xa lại đây, cũng nên nếm thử một chút đặc sản Tương Tây của chúng tôi."
Nhìn bộ dạng cảnh sát Tiểu Bành nhiệt tình, hai người Trình Thẩm đều bật cười, Trình Tấn Tùng cười nói: "Tốt lắm, vậy hai chúng tôi nghe theo cậu."
Ba người đi vào bên trong quán cơm.
Cảnh sát Tiểu Bành hiển nhiên là khách quen của nơi này, hắn cùng ông chủ chào hỏi một câu, sau khi ngồi xuống liền lấy thực đơn gọi món ăn.
"Đội trưởng Thẩm, tổ trưởng Trình, hai người có thể ăn cay không? Đồ ăn ở Cát Thủ chúng tôi đều là đồ ăn cay, nếu như hai anh không sợ cay, có thể nếm thử."
"Được." Trình Tấn Tùng đáp ứng một tiếng, lại bổ sung: "Thế nhưng đừng quá cay, dạ dày của đội trưởng Thẩm không quá tốt, quá cay tôi sợ cậu ấy sẽ đau dạ dày."
Thẩm Nghiêm vừa định biểu thị bản thân mình không thành vấn đề, cảnh sát Tiểu Bành bên kia đã gật đầu hiểu ý: "Được, vậy tôi nói cho bọn họ làm ít cay một chút." Hắn quay đầu lại nói cho nhân viên phục vụ.
Hai người Trình Thẩm chỉ thấy cảnh sát Tiểu Hành cùng nhân viên phục vụ nói gì đó, nhưng nói cái gì hai người lại hoàn toàn không nghe rõ.
Trình Tấn Tùng cười với hai Thẩm Nghiêm, đơn giản nhập gia tùy tục, toàn bộ để cảnh sát Tiểu Bành làm chủ.
Quán cơm nhỏ nấu ăn tốc độ rất nhanh, chỉ chốc lát, mấy món ăn liền dọn lên mặt bàn —— măng núi cào cay, tôm nhỏ sốt cay, tiết vịt, còn có một chén canh cá lớn.
Đồ ăn mang theo vị cay mùi thơm nức mũi được mang đến, trong nháy mắt Trình Tấn Tùng cùng Thẩm Nghiêm đều cảm thấy chảy nư0c dãi.
"Đến đến, mau nếm thử!"Cảnh sát Tiểu Bành nhiệt tình bắt chuyện.
Trình Tấn Tùng cầm lấy đũa, gắp một miếng tôm sốt cay thả vào trong miệng, cảm giác nóng bỏng tràn ngập khoang miệng, đồ ăn Hồ Nam quả nhiên là không cay không vui, nhưng mà vị cay này vừa vặn che giấu mùi tanh của tôm, trái lại tỏa ra vị thơm ngo.
Trình Tấn Tùng giơ ngón tay cái lên: "Ăn ngon!"
Cảnh sát Tiểu Bành trong mắt lộ ra nụ cười an tâm.
Ba người vui vẻ ăn, người Hồ Nam quả nhiên là có thể ăn cay, cho dù là đã đặc biệt căn dặn "Cho ít cay", thế nhưng mấy món ăn cũng làm cho hai người Trình Thẩm ăn đến mồ hôi đầm đìa.
Hai người một bên bị cay đến mức hít vào một hơi, một bên lại không nhịn được ăn tiếp, bốn đĩa đồ ăn cuối cùng bị ba người tiêu diệt sạch sành sanh.
"A, thực là không tồi." Sau khi cơm nước no nê, Trình Tấn Tùng uống nước, than thở mà nói với Bành Phúc Thạch: "Cảnh sát Bành, đồ ăn nơi này của các cậu thật không tệ."
"Khà khà, như vậy chưa là gì, đồ ăn của chúng tôi càng cay càng có mùi vị, càng cay càng ngon."
Thẩm Nghiêm cùng Trình Tấn Tùng cảm thụ được môi bị cay đến phồng rộp, liếc mắt nhìn nhau một chút, đều bật cười.
"Đúng rồi cảnh sát Bành, cậu cũng là người dân tộc thiểu số?" Thẩm Nghiêm hỏi.
Từ ban đầu gặp nhau, anh liền cảm thấy diện mạo cảnh sát Bành rất giống với dân tộc người Hán.
Nghe Thẩm Nghiêm hỏi như vậy, cảnh sát Tiểu Bành bật cười, hắn lắc lắc đầu: "Tôi không phải."
Thẩm Nghiêm lấy làm kinh ngạc: "Cậu là người dân tộc Hán?"
"Tôi là dân tộc Thổ Gia."Cảnh sát Tiểu Bành nói xong, thấy hai người Trình Thẩm lộ ra vẻ khó hiểu, cười nói: "Ở nơi này của chúng tôi, các anh mới là dân tộc thiểu số."
Thẩm Nghiêm cùng Trình Tấn Tùng sững sờ, tiện đà phản ứng lại, hai người đều bật cười.
"Ôi cảnh sát Bành, ở chỗ này của các anh có bao nhiêu dân tộc thiểu số."
"Chúng tôi chủ yếu là dân tộc Thổ Gia cùng Miêu tộc, còn có bạch tộc, dân tộc Hồi...!Tổng cộng khoảng ba mươi dân tộc đi."
"Vậy mỗi dân tộc đều có phong tục tập quán riêng?"
"Đúng vậy.
Chỉ lấy chuyện kết hôn luyến ái mà nói đi, người Miêu tộc thích hát đối, nam nữ đều có thể hát, hai người cùng nhau hát là nói chuyện luyến ái; dân tộc Thổ Gia chúng tôi thì lại chú ý đến Khóc gả, ngày kết hôn phụ nữ được gả đi nhất định phải khóc, khóc càng thảm càng thương tâm hôn nhân tương lai mới càng hạnh phúc!..." Cảnh sát Tiểu Bành rất quen thuộc với dân tộc ở đây cũng thuận miệng nói ra."Hàng năm có rất nhiều du khách đến nơi này du lịch, đều phải đến xem những dân tộc đó."
Lời nói của cảnh sát Tiểu Bành nhắc nhở Trình Tấn Tùng, hỏi hắn: "Vậy cảnh sát Bành, ở đây có dân tộc nào phong tục văn hoá mai táng tương đối có tiếng, nói ví dụ như cương thi không?"
Cảnh sát Tiểu Bành vừa nghe cái này liền vui vẻ: "Cương thi chỉ là một vật truyền thuyết, căn bản không có người thực sự gặp được, thế nhưng mấy lão tiền bối đều nói có thể là ở Lô Tây, một vùng có suối thần..." Nói đến đây, hắn tựa hồ nhớ ra cái gì đó: "Ôi đúng rồi, huyện Lô Tây bên kia có rất nhiều thứ liên quan đến quỷ thần, còn