Nàng ngoắc lấy bàn tay to của Dung Thanh, đặt lên bầu ngực trắng nõn mềm mại của mình.
Cơ thể Dung Thanh có chút run rẩy, nhưng cũng không rời đi. “Dung Thanh đại sư thay Tĩnh Gia xoa nắn nó đi”. Lý Tĩnh Gia đẩy nam nhân một cái, phân nửa người đối phương nằm trên người nàng. Nàng vốn nghĩ rằng mình được được nước làm tới sẽ khiến Dung Thanh chùn bước, nhưng ai ngờ đôi bàn tay có chút thô ráp của nam nhân lại không thành thục vân vê đầu vú của nàng. Càng không thạo, càng có một khoái cảm khác lạ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Tĩnh Gia không chịu được mà phát ra âm thanh rên rỉ: “Ưm… nhẹ chút”. Động tác của Dung Thanh quả nhiên nhẹ nhàng lại không ít.
Lý Tĩnh Gia yên ổn nằm trên chiếc ghế dài, không nhanh khô nhũ tiêm một cái…”. Đôi bàn tay to ngoan ngoãn làm theo những động tác nàng muốn, làm cho Lý Tĩnh Gia thần trí nhộn nhạo, cả người run rẩy. Da thịt nàng dần dần nóng lên, cuối cùng lộ ra một chút màu hồng mê người.
Chiếc áo cà sa đen tuyền cũng đã kéo xuống dưới mấy tấc.
Khắp căn phòng phun ra cảnh xuân, bầu không khí mờ ám. Nữ nhân ưỡn thắt lưng lên, phát ra vài tiếng rên rỉ vụn vặt, giống như một cái móc nhỏ cào cấu lấy tâm trạng của Dung Thanh. Y đột nhiên không rõ chính mình đang làm cái gì, chỉ cảm nhận thấy xúc cảm mềm mại trắng nõn dưới tay. “Dung Thanh đại sư, giúp Tĩnh Gia ngậm một chút…” Lý Tĩnh Gia càng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, ưỡn bộ ngực đẫy đà lên, bộ dạng giống hệt dục cầu bất mãn. Não của Dung Thanh “ầm”