Đêm dài đằng đẵng, giấc ngủ này Lý Tĩnh Gia ngủ không yên.Cảnh tượng khi còn nhỏ luôn xuất hiện trong mơ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi đó phụ hoàng mẫu hậu vẫn còn, nàng vẫn là thiên chi kiêu nữ như trước.Trong làn sương mù, tất cả mọi người đều chầm chậm lui về sau giống như bỏ nàng mà đi.
Nàng chạy trốn, gào thét nhưng lại bị sương mù dày đặc vây khốn, hai chân không ngừng lún xuống, tựa như có thứ gì đó muốn nuốt chửng nàng.Đúng vào lúc này, một bàn tay to lớn nóng hổi áp vào lưng nàng, nhẹ nhàng vỗ về.Sương mù tan biến, tâm trạng nàng cũng dần bình ổn lại, cuối cùng nàng cũng chìm vào giấc ngủ.“Công chúa? Công chúa! Nhan đại nhân đến rồi.”Lý Tĩnh Gia bị tiếng của Nhược Nhi ngoài cửa đánh thức, nàng thì thào “ừm” một tiếng.
Đang muốn xoay người lại thì thấy bàn tay to lớn nóng hổi ở eo nàng đang tiến về trước, nhẹ nhàng mơn trớn mép ngực nàng.
Nàng nhỏ tiếng rên rỉ, y giống như trừng phạt mà nắm lấy bầu ngực mềm mại, trắng nõn của nàng.Bàn tay to lớn vừa nhào vừa nặn, đùa bỡn bầu ngực, ngón tay y kẹp lấy đầu vú nhẹ nhàng vuốt ve.“Ưm...”Lý Tĩnh Gia hoàn toàn tỉnh táo lại, nàng vừa nhúc nhích liền áp người vào bức tường người rắn chắc phía sau, nhiệt độ nóng bỏng khiến cả người nàng ửng đỏ.
Lúc này, nàng mới ý thức được tối hôm qua hai người đã xảy ra chuyện gì.Trụ trì Kim Thiền tự nằm dưới váy nàng khiến nàng cao trào.“Công chúa, người dậy chưa?”Tiếng của Nhược Nhi lại truyền tới, Lý Tĩnh Gia lầm bầm một tiếng, thanh âm kiều mị vang lên: “Đừng giục.”Nàng chống hai tay muốn đứng dậy lại bị bàn