Đôi mắt xinh đẹp của Dung Thanh tối sầm một chút, thay vì ép buộc y lại giơ tay bế nàng từ dưới đất lên.
Trên đường cả hai không nói chuyện, khi trở lại tăng phòng.
Trong phòng ánh nến đang nhấp nháy, y đặt Lý Tịnh Gia lên đùi, hai người cứ như vậy nhìn nhau, bầu không khí trở nên nóng bỏng.Hơi thở nóng bỏng phả vào cổ và xương quai xanh của nàng, bàn tay to lớn cởi y phục của nàng một cách thành thạo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ hai, ba lần cởi, thân thể của nàng đã trần như nhộng.Từ trước đến nay Lý Tĩnh Gia không thích bị người khác khống chế, nàng vươn bàn tay mềm mại ra đẩy vào giữa hai người, nàng không muốn Dung Thanh nhích lại gần mình.
Nhưng y chỉ dùng một bàn tay đã nắm lấy hai cổ tay nàng, một bàn tay khác ngắt nhéo đầu ngực đang run rẩy.“Đừng....”Lý Tĩnh Gia rên lên một tiếng.
Nàng giãy giụa né tránh, lại bị bàn tay to ôm lấy eo.
Đôi môi ấm áp hôn lên bả vai nàng, cắn mạnh một cái rồi di chuyển đến cánh tay, từ từ đi xuống phía dưới, rơi xuống trên bầu ngực non nớt của nàng.
Y đi xuống một đường, dấu vết ái muội màu đỏ cũng để lại một đường.Cơ thể nàng run rẩy muốn rên lên một tiếng nhưng lại nhịn xuống.
Dung Thanh dường như cố ý giày vò nàng.
Sau khi xoa nắn trên bầu ngực một lúc rồi há miệng cắn lên.
Y đưa bầu ngực vào miệng, mút mạnh hơn, hàm răng nghiến nát đầu ngực rồi lại bắt đầu nhẹ nhàng nhấm nháp, để lại một đống dấu tích.Bàn tay to lớn chạm lên chiếc vòng trên cổ tay nàng, động tác trở nên nặng nề hơn, cuối cùng nói vào tai nàng: “Bỏ đi.”Lý Tĩnh Gia lần đầu tiên biết Dung Thanh lại có mặt mạnh như vậy.
Dường như vẻ thanh cao trước kia cũng chỉ là vỏ bọc bên ngoài mà thôi.Nàng cắn răng, kiềm chế khoái cảm từ đầu ngực, rên một tiếng: “Dung Thanh đại sư thật rộng lượng.
Cây trâm trước kia của Tĩnh Gia bị mất.
Đây là vật gia truyền của Trầm đại nhân, ta càng muốn mang.” Những