Hai người cuối cùng đã đến nơi của vị pháp sư ẩn tu, Minh Khang lấy tay lau mồ hôi trên trán rồi vui vẻ nói.
"Phù, cuối cùng chúng ta cũng đến nơi rồi trưởng làng!"
Trưởng làng Xuân Bá bước xuống xe máy, ông đứng nhìn khung cảnh trước mặt.
Xung quanh bốn phía đều là rừng núi, không có một ngôi nhà nào của người dân sinh sống.
Chỉ có một cái đền nhỏ nằm ở đỉnh núi cheo leo, nơi này chắc chắn là chỗ ẩn tu của pháp sư kia rồi.
Xuân Bá bước đến gõ cửa.
Cốc cốc cốc
"Có ai ở trong đó không?"
Cánh cửa được mở ra bởi một đồng tử khoảng chừng 15 tuổi, cậu bé có một đôi mắt sáng lanh lợi đứng chắp tay cung kính nói.
"Sư phụ chờ đã lâu, mời hai vị khách quý vào trong!"
Xuân Bá nhìn Minh Khang:
"Cái gì? Vị pháp sư đó đã chờ chúng ta đến từ sớm rồi ư?"
Minh Khang nói nhỏ:
"Thưa trưởng làng! Vị pháp sư này tu vi thâm sâu khó lường, ắt hẳn biết chúng ta đến đây có mục đích gì.
Nên mới cho đồng tử này tiếp đón từ xa đó, còn chần chừ gì nữa mau vào thôi!"
"Được!"
Hai người đi theo tiểu đồng tử vào trong ngôi đền, nhìn ngôi đền được thiết kế đơn giản bằng gỗ có hoa văn vô cùng tinh xảo.
Phòng chính điện có thờ ba vị tam quan, tượng được điêu khắc bằng gỗ nhìn rất đẹp.
Ở gian phòng kế bên có một căn phòng, tiểu đồng tử dẫn hai người đi vào bên trong.
Xuân Bá bước vào phòng nhìn thấy có một cái bàn gỗ đặt ở giữa phòng, có một vị pháp sư đang ngồi nhâm nhi tách trà còn đang nghi ngút khói.
"Thưa sư phụ! Con dẫn hai vị khách quý này đến gặp người ạ!"
Vị pháp sư đó nhẹ nhàng đặt tách trà xuống bàn, rồi quay lại ngước nhìn nở nụ cười thân thiện.
"Mời ngồi!"
"Được!"
Hai người ngồi xuống bàn, tiểu đồng tử rót trà cho Xuân Bá và Minh Khang.
"Mời dùng trà ạ!"
Vị pháp sư ra hiệu bằng ánh mắt:
"Lui xuống đi!"
"Vâng!"
Khi tiểu đồng tử vừa đi thì Xuân Bá và Minh Khang mới bắt đầu kể sự việc xảy ra tại ngôi làng Hành Sơn, vị pháp sư đó ngồi uống tách trà khuôn mặt đăm chiêu suy nghĩ.
"Thưa pháp sư, chúng tôi vẫn chưa biết tên của người ạ!"
Pháp sư tươi cười nói.
"Gọi ta là Mộc Khải!"
"Vâng!"
Xuân Bá bắt đầu lo lắng nói:
"Pháp sư Mộc Khải có thể tiêu diệt tận gốc con lệ quỷ đó được không? Dân làng Hành Sơn chúng tôi mỗi ngày đều sống trong lo sợ, con quỷ đó vô cùng tàn độc năm nào nó cũng hại chết mấy mạng người dân vô tội!"
Pháp sư Mộc Khải nhấp một ngụm trà rồi nói:
"Tôi biết! Nhưng con quỷ này e là không phải lệ quỷ nữa rồi!"
Minh Khang căng thẳng nhìn Xuân Bá rồi quay sang nhìn pháp sư:
"Cái gì? Sao có thể như vậy được!"
Pháp sư Mộc Khải trầm ngâm nói:
"Con lệ quỷ này đã sống hơn 100 năm, hút tinh khí, uống máu và ăn thịt không biết bao nhiêu mạng người! Bây giờ nó đã trở thành quỷ la sát rồi, rất khó đối phó!"
Xuân Bá lo sợ nói:
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây pháp sư!"
Pháp sư Mộc Khải đứng dậy đi lấy đồ nghề:
"Liều thôi chứ sao giờ! Tôi nắm chắc 50% thôi! Chỉ cần phong ấn con quỷ la sát này lại trước, sau đó tôi sẽ cố gắng tu luyện đạt đến cảnh giới cao hơn, lúc đó may ra mới có thể tiêu diệt tận gốc con quỷ này được!"
Xuân Bá và Minh Khang nhìn nhau vui mừng:
"Có hy vọng là được rồi, nếu pháp sư đã tự tin nắm chắc trong tay 50% thì dân làng chúng ta có thể yên ổn một thời gian rồi!"
Pháp sư Mộc Khải chuẩn bị đồ nghề xong dặn dò tiểu đồng tử.
"Tiểu An, sư phụ phải xuống núi giúp dân trừ họa! Con ở trên này phải thắp nhang đèn đầy đủ, dọn dẹp ngôi đền cho sạch sẽ đó nghe chưa! Đừng có mà ham ngủ rồi quên làm việc đó!"
Tiểu An mỉm cười vui vẻ:
"Dạ con nhớ rồi sư phụ! Người phải mau chóng quay về đó nha!"
Pháp sư Mộc Khải xoa đầu Tiểu An, lấy từ trong túi ra một dây chuyền có mặt hoa sen khắc chữ phạn lên đó.
"Sư phụ tặng cho con dây chuyền hoa sen nè, ở nhà ngoan nha sư phụ về sẽ mua bánh kẹo cho con!"
Tiểu An mỉm cười toe toét:
"Thật hả sư phụ! Con cảm ơn người nhiều, con hứa sẽ ngoan đợi sư phụ về ạ!"
Pháp sư Mộc Khải căn dặn xong thì chuẩn bị lên đường cùng với Xuân Bá và Minh Khang, ba người cùng nhau đi xuống núi.
Chuyến đi lần này hết sức nguy hiểm, Mộc Khải rất lo lắng cho Tiểu An vì cậu nhóc này là người thừa kế tiếp theo của mình.
Nếu không có mình thì không biết Tiểu An có thể tự học được không, cậu nhóc này chuyên gia ham chơi và nghịch ngợm.
Tuy rằng có duyên đến với đạo pháp và là người thừa kế tài năng xuất chúng, nhưng do Tiểu An còn nhỏ ham chơi không chịu lãnh ngộ đạo pháp mà