Thời gian thấm thoát trôi qua dân làng Hành Sơn vẫn đang sống bình yên vui vẻ, mọi người đều tất bật lo làm lụng để kiếm tiền vì sắp tới tết nguyên đán.
Minh Khang qua nhà trưởng làng Xuân Bá uống trà trò chuyện nói.
"Năm nay tết có vẻ vui hơn mọi năm nhỉ trưởng làng!"
Xuân Bá nhấp ngụm trà nói:
"Có lẽ vậy! Mấy năm trước ăn tết không có vui vẻ như năm nay đâu, toàn ăn tết trong lo sợ vì cứ đến mùng 1 tết thì con quỷ đó lại bắt một người chết.
Eo ôi nhớ lại vẫn còn nổi da gà!"
Minh Khang gật đầu:
"Đúng vậy, năm nay yên bình làm sao! Ước gì có thể yên bình như thế này mãi thì tốt biết bao!"
Xuân Bá đặt ly trà xuống rồi trầm ngâm nhìn về phía xa:
"E là phải đợi người mà pháp sư nói đến rồi, chỉ có người đó mới có thể diệt được con quỷ này!"
Minh Khang thở dài:
"Haiz lại phải chờ sao? Thật sự dân làng không chờ nổi rồi, năm sau con quỷ đó sẽ phá hủy được phong ấn.
Nên dân làng đang lo sợ thấp thỏm không yên, không ai muốn chuyện đó xảy ra một chút nào!"
Xuân Bá lắc đầu:
"Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến thôi!"
Tại nhà của pháp sư Mộc Khải.
"Tiểu An, đi xuống làng mua cho sư phụ bánh kẹo tết mau!"
Tiểu An cằn nhằn:
"Sư phụ tự mà đi, con đang bận luyện phù rồi!"
Mộc Khải bực mình vươn vai một cái:
"Oáp, cái thằng nhóc chết tiệt này không làm được cái tích sự gì hết trơn á! Luyện phù sai rồi kìa mau sửa lại đi, ta dạy con bao nhiêu lần rồi sao không nhớ gì hết vậy?"
Tiểu An bĩu môi:
"Cái phù này mà sai á? Sư phụ có phải người già rồi nên mắt kém đúng không?"
Mộc Khải véo tai cậu gằn giọng nói:
"Ái chà chà, nay dám hỗn láo với sư phụ hả? Mau đi xuống núi mua đồ tết nhanh lên, còn chần chừ nữa ta đánh tét đít bây giờ!"
Tiểu An la làng:
"A a a đau đau, sư phụ người tha cho con đi con biết sai rồi mà! Để con xuống núi mua đồ tết, người cần mua những gì cứ viết lên tờ giấy con đi mua cho!"
Mộc Khải mỉm cười hài lòng thả tay ra:
"Haha, vậy mới ngoan chứ! Đây cầm lấy tờ giấy này, ta đã viết sẵn những thứ cần mua rồi đó.
Mau đi nhanh về nhanh, thời tiết trở lạnh rồi!"
"Vâng ạ!"
Tiểu An cầm lấy tờ giấy đi xuống núi mua những thứ mà sư phụ đã viết sẵn, đang đi xuống núi thì cậu bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hôi thối sộc vào mũi.
Cậu cảm thấy có gì đó không ổn.
"Quái lạ, sao ở trên núi lại có một mùi thối thế nhỉ? Có xác động vật chết sao?"
Tiểu An đi một vòng để tìm cho ra cái mùi thối đó bốc hơi ra từ đâu, nhưng tìm hoài vẫn không thấy cậu đột nhiên giật mình.
"A xém nữa quên mất, phải mau xuống núi mua đồ cho sư phụ thôi! Đi về trễ sư phụ sẽ mắng mình chết!"
Tiểu An nhanh chân bốn cẳng chạy xuống núi mua đồ, sau khi mua xong những đồ dùng cần thiết thì cậu quay trở về núi về đến nơi trời cũng gần tối.
Mộc Khải đứng lườm cậu.
"Con làm gì đi mua đồ lâu vậy hả?"
Tiểu An ánh mắt long lanh:
"Con xin lỗi sư phụ mà, tại lúc đi xuống núi con ngửi thấy mùi thối nên con mới tò mò đi kiếm.
Mà lạ thật nha, tìm hoài vẫn không phát hiện ra mùi thối đó xuất phát từ đâu!"
Mộc Khải cú một cái cốp vào đầu của Tiểu An.
"Cái thằng nhóc này đi về trễ, lại còn dám bịa ra lý do nhảm nhí này để trốn tội hả?"
Tiểu An xoa xoa cái đầu nhăn mặt nói:
"Sư phụ người phải tin con chứ!"
Mộc Khải càm ràm:
"Không nói nhiều nữa mau đi vào nhà tắm rồi tắm rửa sạch sẽ, nấu cơm cho ta ăn đi trời tối rồi!"
"Con biết rồi!"
Tiểu An nói xong thì đi vào nhà tắm, còn Mộc Khải đứng ở đó trầm ngâm suy nghĩ.
"Thằng bé nó không bao giờ nói dối mình, cái mùi thối đó xuất phát ở đâu nhỉ? Không lẽ con quỷ đó sắp thoát ra ngoài rồi? Chắc không phải đâu, phong ấn của mình đến 2 năm mới hết tác dụng.
Còn một năm nữa mà, sao có thể nhanh bị phá hủy như thế chứ! Thật là kỳ lạ, chắc ngày mai mình phải đến xem thử thế nào!"
Tiểu An tắm xong thì đi xuống bếp nấu cơm, cậu nói vọng ra ngoài.
"Sư phụ ơi, tối nay giao thừa rồi!"
Mộc Khải đang suy nghĩ thì bị giọng của Tiểu An làm cho giật mình, ông ngơ ngác hỏi.
"Ờ, sao? Có chuyện gì?"
Tiểu An cười hớn hở:
"Cho con xuống núi coi bắn pháo hoa nha!"
Mộc Khải nghiêm túc nói:
"Ở trên núi không phải dễ xem hơn sao? Đi xuống dưới núi xem làm gì?"
Tiểu An bĩu môi:
"Cho con đi đi mà sư phụ, con muốn xuống núi xem thử! Nhìn gần sẽ đẹp hơn là nhìn xa mà!"
Mộc Khải gật đầu:
"Ờ thôi được rồi, tối nay cho phép con xuống núi xem pháo hoa đó.
Nhưng mà nhớ về sớm trước một giờ sáng nha!"
Tiểu An hí ha hí hửng nói:
"Con biết rồi mà sư phụ yên tâm, dù sao con cũng lớn rồi có phải con nít đâu! Con cũng 18 tuổi rồi người cứ lo lắng hoài!"
Mộc Khải mặc kệ Tiểu An, ông ngồi