Trở về hiện tại...
Sau khi nghe Yến Loan kể xong thì Nguyên Trung cảm thấy rất xúc động, anh cảm thấy nữ quỷ này thật đáng thương.
Nhìn cô ta có vẻ đáng sợ, nhưng sau khi nghe câu chuyện của nữ quỷ thì anh lại thấy thương hơn là sợ.
"Không ngờ cô lại có quá khứ bi thương đến thế!"
Nguyên Trung an ủi Yến Loan, cô nhìn anh bằng ánh mắt đẫm lệ.
"Không uổng công bao nhiêu năm nay thiếp đợi chàng, cuối cùng thì chàng cũng đã trở lại.
Chúng ta lại được đoàn tụ với nhau rồi!"
Nguyên Trung vẫn còn thắc mắc:
"Nhưng mà sao cô lại chắc chắn tôi là người tình kiếp trước của cô?"
Yến Loan nhìn anh bằng ánh mắt trìu mến:
"Vì chàng giống như Nguyên Khoa y đúc, lại còn có vết bớt ở bụng.
Vết bớt này chính là vết sẹo năm xưa phụ thân thiếp đã giết chàng!"
Nguyên Trung vén áo lên nhìn bụng mình, quả thật bụng anh có một vết bớt dài.
Anh cứ tưởng từ nhỏ mình sinh ra là đã có sẵn rồi chứ, không ngờ nó lại có mối liên quan đến Yến Loan như vậy.
Chẳng lẽ đúng như lời cô ta kể, anh chính là chồng của cô ta ở kiếp trước chăng?
"Sao có thể được?"
Yến Loan nhìn anh đằm thắm:
"Thiếp đã đợi chàng lâu lắm rồi! Lần này chúng ta sẽ không xa cách nhau nữa, nếu như chàng đã không nhớ được những ký ức của kiếp trước.
Thì không sao cả, thiếp sẽ cùng chàng tạo nên kỷ niệm đẹp của chúng ta ngay tại kiếp này!"
Nguyên Trung bối rối:
"Không được đâu!"
"Tại sao?"
Anh nói chắc nịch như đinh đóng cột:
"Tôi và cô không thể đến được với nhau! Cô là quỷ, tôi là người, chúng ta âm dương cách biệt.
Cho nên cô hãy từ bỏ ý định điên rồ đó đi!"
Yến Loan nức nở rơi lệ:
"Chàng thật là nhẫn tâm! Thiếp đợi chàng lâu đến thế, đợi chờ mòn mỏi suốt 100 năm.
Vậy mà bây giờ gặp lại, chàng lại hất hủi thiếp, từ bỏ thiếp, thiếp thật đáng thương!"
Nguyên Trung nhìn thấy cô rơi lệ thì anh bỗng dưng đau nhói ở tim, anh thầm nghĩ: "Quái lạ, sao tim mình lại đau nhói thế này?"
Anh đặt tay lên ngực mình:
"Chẳng lẽ mình đang đau lòng vì cô ta ư? Không thể có chuyện đó được!"
Nguyên Trung cảm thấy chuyện này thật điên rồ, anh chưa bao giờ gặp cô, nhưng tại sao khi nhìn thấy cô khóc thì tim anh lại đau nhói như vậy.
Tại sao nhìn cô, anh lại có một cảm giác quen thuộc đến bi thương.
Chẳng lẽ anh chính là kiếp sau của Nguyên Khoa chăng? Sao có thể xảy ra chuyện này được chứ, rõ ràng anh chỉ là một con người bình thường.
Chuyện này xảy ra đột ngột quá anh chưa kịp thích ứng, anh chỉ biết cười khổ cho số phận của mình.
Từ nhỏ anh đã có đôi mắt âm dương có thể nhìn thấy ma quỷ, nhưng điều tồi tệ nhất mà anh không thể ngờ tới.
Đó là hiện tại anh đang bị một nữ quỷ bám theo và nữ quỷ đó không ai khác chính là mối nhân duyên tiền kiếp của anh.
Muốn làm một người bình thường cũng thật khó khăn, mọi ngày thấy ma quỷ thì cũng thôi đi.
Đằng này đến cả người yêu cũng là quỷ nữa, chắc sớm muộn gì anh cũng sẽ chết sớm vì bị quỷ hút hết dương khí.
Yến Loan nhìn thấy anh đang suy nghĩ xa xăm điều gì đó thì cô lấy tay huơ huơ trước mặt anh.
"Này! Chàng làm gì mà ngồi thẫn thờ ra như thế?"
Nguyên Trung bị cô làm cho giật mình, anh bừng tỉnh, nhìn thấy cô đang nhìn mình chăm chú thì anh khẽ ho khan.
"E hèm, tôi chỉ đang suy nghĩ một vài thứ lặt vặt thôi ấy mà! Không có gì đâu!"
"Thật không đó?"
Ánh mắt hoài nghi của cô đang nhìn anh chằm chằm, Nguyên Trung lúng túng.
"Thật! Nhưng mà cô cũng nên đổi cách xưng hô đi, thời đại nào rồi mà còn xưng hô cái kiểu cổ hủ đó!"
Ánh mắt Yến Loan tròn xoe:
"Vậy phải xưng hô thế nào mới đúng?"
Với một người làm giáo viên dạy văn như anh thì thấy người không biết chữ càng không thể bỏ qua, anh nghiêm nghị đứng dậy nói.
"Tôi sẽ dạy cho cô biết cách xưng hô ở thời đại này! Chắc cô chết lâu năm rồi cho nên cô cũng không biết thế giới này thay đổi ra sao, hình như cô chết được 100 năm đúng không? Nếu vậy thì cô chết cũng đã được 1 thế kỷ rồi đó, cô nên rã đông đi là vừa.
Để tôi mở lớp văn dạy cô chữ viết và cách xưng hô ở thời đại này nhé!"
Yến Loan ánh mắt sáng rực, cô vô cùng háo hức:
"Được! Chàng dạy đi, thiếp sẽ học!"
Nguyên Trung nhìn ngó xung quanh:
"À mà muốn học thì phải có sách vở, bút viết, nhưng tôi đoán là ở đây không có rồi! Để tôi về nhà lấy sách vở bút viết nha, cô cứ ở đây đợi tôi một lát tôi quay lại liền!"
Yến Loan lắc đầu:
"Không được! Chàng không thể đi!"
"Tại sao?"
"Thiếp đợi chàng lâu lắm rồi, nếu chàng đi lỡ may chúng ta sẽ không được gặp nhau nữa thì sao?"
Yến Loan ánh mắt long lanh nhìn anh, tay cô nắm chặt lấy tay anh không buông.
Cô rất sợ mất anh, sợ anh rời xa vòng tay của cô thêm một lần nữa.
Lần này, cô sẽ không để vụt mất anh, cho nên anh không được phép đi đâu hết.
Cô sẽ giữ anh ở bên cạnh mình không buông, để anh không chạy đi được nữa.
Cô biết ở bên ngoài kia có pháp sư Mộc Khải đang chờ, ông ta đã âm mưu lên kế hoạch muốn nhốt cô vào trận pháp để phong ấn cô giống như lần trước.
Vì vậy, anh không thể đi ra ngoài, ở bên ngoài rất nguy hiểm, cô sợ Mộc Khải sẽ bắt anh đi.
Nguyên Trung khó hiểu:
"Sao cô lại nói như vậy? Tôi là giáo viên đấy! Cô muốn học hành tử tế thì phải có sách vở và bút viết