Mọi người nghe nói xong thì ai nấy đều gật đầu đồng ý, vì trong thâm tâm của mọi người đều biết rằng truyền thuyết là có thật.
Và chàng trai trẻ này chính là kiếp sau của tân lang đã chết của nữ quỷ kia, cũng giống như pháp sư Mộc Khải đã từng nói.
Bốn năm sau sẽ có người cứu tinh đến giúp dân làng thoát nạn khỏi cảnh bị nữ quỷ giết hại, và người cứu tinh đó không ai khác chính là Nguyên Trung, người tình kiếp trước của nữ quỷ.
Nếu như nữ quỷ đã nói đến như vậy rồi thì ai mà không dám đồng ý chứ? Dân làng đều vui mừng muốn khóc vì cuối cùng làng Hành Sơn đã không phải sống trong sợ hãi, ngày đêm nơm nớp lo sợ nữa.
Có lẽ làng Hành Sơn đã đến lúc được yên bình trở lại rồi, mọi người đều chấp nhận lời đề nghị của Yến Loan.
Trưởng làng Xuân Bá thay mặt dân làng đứng ra nói:
"Thôi được rồi! Nếu như cô đã muốn thoả hiệp sống yên bình với dân làng, vậy thì chúng tôi cũng sẽ không làm phiền đến hai người nữa.
Nhưng cô phải hứa rằng chuyện này sẽ chấm dứt tại đây, và cô sẽ không bao giờ làm hại đến người dân trong làng nữa.
Cô có làm được không?"
Yến Loan gật đầu:
"Được, ta đồng ý!"
Xuân Bá thở phào nhẹ nhõm:
"Thành giao, kể từ bây giờ, nước sông không phạm nước giếng! Cô có cuộc sống của cô, còn chúng tôi có cuộc sống của chúng tôi.
Mong cô hãy nhớ lời hứa này, nếu cô còn quấy phá dân làng thì pháp sư Mộc Khải sẽ phong ấn cô lại thêm một lần nữa.
Mong là cô hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi đưa ra quyết định!"
Yến Loan kiên quyết:
"Được, tôi hứa!"
Pháp sư Mộc Khải tươi cười:
"Vậy là mọi chuyện được giải quyết trong hoà bình rồi nha! Mọi người có ai còn thắc mắc gì nữa không?"
Ai nấy đều lắc đầu, dường như mọi người đều đã thừa nhận hiệp ước hoà bình này rồi.
Mộc Khải nói tiếp.
"Không còn ai có ý kiến nữa, vậy thì chúng ta giải tán thôi, ai về nhà nấy! Từ nay trở đi mọi người cứ sống bình thường không có gì phải lo sợ nữa cả, sóng gió đã qua rồi!"
Dân làng vừa mừng vừa lo, không biết chuyện này giải quyết như vậy có hiệu quả không nữa.
Lỡ may nữ quỷ này phá vỡ hiệp ước thì sao? Ai nấy đều mang cho mình những nỗi sợ, lo lắng bất an cho riêng mình.
Nhưng mọi người nhìn thấy trên gương mặt nữ quỷ đó đang rất hạnh phúc với Nguyên Trung, thì suy nghĩ của mọi người đã khác đi rất nhiều so với ban đầu.
Lúc đầu, mọi người cứ tưởng nữ quỷ xấu xa độc ác đó sẽ không bao giờ có lòng thương xót một ai.
Và trông cô ta rất xấu xí ghê rợn, ai nấy đều phải khiếp sợ.
Nhưng giờ đây ánh nhìn của mọi người đã khác đi rất nhiều, nữ quỷ không những xinh đẹp mà còn có ánh nhìn si tình đến như vậy.
Cô ta đã thay đổi thật rồi, chẳng lẽ câu chuyện dân gian đồn thổi về nữ quỷ là thật ư? Cô ta đã tìm thấy được tân lang của đời mình rồi sao? Đúng là không thể tin được, mọi chuyện cứ như là một giấc mơ vậy.
Nếu như mọi chuyện đã được giải quyết êm đẹp đến vậy thì mọi người cũng yên tâm ra về rồi, kể từ giây phút này, ngôi làng Hành Sơn ngày đêm nơm nớp lo sợ về nữ quỷ nay đã được xoá sạch.
Giờ đây, dân làng có thể sống một cuộc đời bình an mà không phải sợ hãi gì nữa hết, tối đó dân làng mở tiệc ăn mừng.
Ai nấy cũng đều tươi cười rạng rỡ, Xuân Bá nâng ly rượu chúc mừng.
"Mọi người ơi, chúng ta hãy nâng ly chúc mừng cho buổi tiệc ngày hôm nay đi nào! Kể từ giây phút này, dân làng chúng ta đã yên bình trở lại rồi.
Cạn ly!"
"Cạn ly!"
Mọi người vui vẻ mở tiệc ăn mừng, trên gương mặt của người dân đều nở nụ cười hạnh phúc.
Nữ quỷ từng khiến cho dân làng khiếp sợ một thời, nay đã không còn nữa, cô ta đã thoả hiệp mong muốn hoà bình và sẽ không làm hại bất kỳ ai.
Xuân Bá cạn ly với Mộc Khải.
"Tôi xin kính ly rượu này với pháp sư Mộc Khải! Cũng may nhờ có pháp sư cho nên mọi chuyện mới được giải quyết nhanh chóng như vậy, mà số người thiệt hại cũng không có nhiều.
Mọi thứ đều diễn ra rất tốt đẹp, nào pháp sư, hãy nâng ly lên uống với tôi một ly đi.
Một, hai, ba, cạn ly!"
Mộc Khải nở nụ cười tươi tắn:
"Được, hôm nay là ngày vui mà! Chúng ta hãy uống rượu chúc mừng thôi, cạn ly!"
Buổi tối dân làng mở tiệc linh đình, ăn nhậu suốt thâu đêm, một buổi tối đầy ấm cúng và vui vẻ.
Còn về phía Yến Loan, sau khi cô đã thoả hiệp xong với dân làng thì cô và Nguyên Trung cũng đi vào trong nhà.
Yến Loan sai gia đinh đi nấu vài món ăn ngon lên cho Nguyên Trung ăn.
"Người đâu, mau đi nấu đồ ăn tối đi!"
"Vâng!"
Nguyên Trung vẫn còn ngứa ngáy tay chân vì cách xưng hô đầy quê mùa của Yến Loan, anh đứng dậy chống nạnh nói.
"Không được rồi, cô nói chuyện kiểu này là quá quê mùa và cổ hủ rồi! Tôi phải dạy cô lại cách xưng hô mới được, tiện thể tôi sẽ dạy cô luôn chữ viết của thời đại này luôn cho cô hiểu!"
Yến Loan hai mắt tròn xoe nhìn anh:
"Hả? Là sao?"
Nguyên Trung nhìn cô:
"Là dạy cô học đó! Đồ ngốc!"
Yến Loan bĩu môi:
"Hứ, chàng nói thiếp là đồ ngốc sao? Thiếp dỗi!"
Nguyên Trung bó tay với cô, con gái đúng là thật bướng bỉnh, anh nhìn cô rồi nói chuyện nhẹ nhàng.
"Tôi không cố ý nói cô ngu ngốc đâu, nhưng mà với người làm giáo viên như tôi thì tôi không thể mặc kệ cô mù chữ như vậy được! Chữ viết hiện tại đã thay đổi rất nhiều rồi, không còn giống như ngày xưa nữa đâu.
Vì thế cô phải học hỏi chữ viết của thời đại này, cô có hiểu không