Trời cũng đã nhá nhem tối, Nguyên Trung và Yến Loan nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc để về nhà.
Ngày hôm nay, sẽ là một kỷ niệm đáng nhớ khó quên nhất của hai người họ.
Nguyên Trung nắm lấy tay của cô, anh mỉm cười dịu dàng:
"Vợ ơi, chúng ta đi về nhà nhé!"
Yến Loan vui vẻ gật đầu:
"Vâng, mình về thôi chồng!"
Hai người tay trong tay vô cùng hạnh phúc, cùng sánh bước đi về nhà của mình.
Về đến nhà, Nguyên Trung quan tâm hỏi han cô.
"Em đi về có mệt không? Nào, mau ngồi xuống ghế nghỉ ngơi đi, để anh đi lấy cốc nước cho em uống giải khát nha!"
Yến Loan cảm thấy mình thật may mắn vì đã gặp lại anh ở kiếp này, thật đúng là không uổng công cô chờ đợi sau ngần ấy năm dài dằng dẵng.
"Ừm, anh có biết hôm nay em hạnh phúc đến nhường nào không?"
Nguyên Trung lấy một cốc nước tới, đưa cho cô uống, anh hỏi.
"Chỉ cần có anh là em sẽ hạnh phúc đúng không?"
Yến Loan gật đầu:
"Đúng vậy, em đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi! Có nằm mơ em cũng không dám nghĩ đến sẽ có một ngày chúng ta lại đoàn tụ với nhau, trong một cái không khí lãng mạn đầy ấm cúng như thế này!"
Nguyên Trung ôm cô vào lòng:
"Anh xin lỗi vì đã xuất hiện quá trễ để em phải chờ đợi anh lâu đến như vậy, kể từ giây phút này anh sẽ bù đắp cho em được không Yến Loan?"
Yến Loan bật khóc trong hạnh phúc:
"Vâng, anh hứa đấy nhé!"
Nguyên Trung nói chắc nịch:
"Được, anh hứa! Anh sẽ không bao giờ bỏ đi để em một mình nữa đâu!"
Yến Loan ôm anh thật chặt:
"Em cũng hy vọng cả hai chúng ta sẽ sống hạnh phúc với nhau như thế này mãi mãi!"
Nguyên Trung xoa đầu cô:
"Ừm, đương nhiên rồi!"
Tuần sau là đến tết trung thu, dân làng ai nấy đều tất bật làm bánh trung thu.
Trang trí lồng đèn sáng rực khắp nơi, không khí vô cùng náo nhiệt.
Trẻ em thì háo hức ngồi làm lồng đèn ông sao, lồng đèn giấy, có những lồng đèn bằng lon nước ngọt tự chế luôn.
Ngày tết trung thu đang đến gần, không khí vui vẻ hân hoan đang ùa về ngôi làng Hành Sơn này.
Một ngôi làng nhỏ xíu nhưng lại ấm áp tình người và mọi người rất đoàn kết với nhau, những ai đang tất bật làm việc ở nơi xa đều sẽ quay về ngôi làng thân yêu này.
Tết trung thu đã đến, trưởng làng Xuân Bá làm rất nhiều bánh trung thu để bày bán.
Người dân xếp hàng đông đúc mua từng cái bánh trung thu để biếu tặng người thân, những cái bánh trung thu nhỏ nhắn nhưng có ý nghĩa vô cùng quan trọng.
Nó giúp gắn kết những người thân trong gia đình lại với nhau, mọi người trong nhà đều ngồi quây quần bên nhau vừa ăn bánh trung thu vừa uống trà nói chuyện rôm rả.
Không khí đoàn viên ở làng Hành Sơn đầy ấm cúng và vui vẻ, mặt trăng đêm nay rất to tròn và sáng rực chiếu sáng khắp ngôi làng này.
Về phía Nguyên Trung, anh cũng đi xuống làng ghé qua nhà Xuân Bá mua một ít bánh trung thu về ăn với vợ.
Xuân Hạc nhìn thấy anh thì cậu liền tay bắt mặt mừng, kiểu như bạn bè lâu ngày không gặp.
"Ôi chao, Nguyên Trung đấy ư? Lâu quá không gặp, dạo này cậu có khoẻ không?"
Nguyên Trung vui vẻ nói:
"Em vẫn khoẻ, còn anh thì sao?"
Xuân Hạc cười tươi:
"Anh vẫn ổn, nhưng mà lâu quá không gặp Minh Thư nên có chút nhớ!"
Nguyên Trung chọc ghẹo:
"Ối dồi ôi, chắc lại đơn phương con gái nhà người ta chứ gì?"
Xuân Hạc ngượng ngùng:
"Thì anh thích Minh Thư, nhưng mà cô ấy có vẻ như không thích anh lắm! Hơi buồn một xíu!"
Nguyên Trung vỗ vai:
"Thôi nào người anh em, chuyện này có gì đâu mà buồn! Con gái ấy mà, mình cứ chủ động theo đuổi thì sớm muộn gì ẻm cũng đổ đứ đừ luôn cho mà coi, haha!"
Xuân Hạc lúng túng:
"Thật à? Sao cậu biết?"
Nguyên Trung ra vẻ bí hiểm:
"Đến chuyện này mà anh còn hỏi em, thì chắc Minh Thư sẽ không đổ anh đâu Xuân Hạc ơi là Xuân Hạc, hahaha!"
Xuân Hạc bối rối:
"Vậy phải làm thế nào đây? Anh chưa có quen ai bao giờ cho nên không rành lắm!"
Nguyên Trung thì thầm vào tai Xuân Hạc:
"Với một người đã có gia đình như em, thì em khuyên anh nên làm như thế này nè...chắc chắn Minh Thư sẽ đổ anh luôn cho mà xem!"
Xuân Hạc hoài nghi:
"Làm vậy có ổn không đó?"
Nguyên Trung giơ ngón cái lên:
"Anh phải tin tưởng vào em chứ! Em là người đã có kinh nghiệm nên em chia sẻ cho anh kiến thức mà anh không tin em à, anh không tin thì thôi chứ em biết phải làm thế nào nữa!"
Xuân Hạc gật đầu:
"Được rồi, anh tạm tin cậu! Chỉ duy nhất một lần này thôi đó nha!"
Nguyên Trung cười khoái chí:
"Ok con dê, hehe!"
Xuân Hạc cười gượng:
"Cậu chỉ giỏi bày anh mấy cái ý đồ vớ vẩn thôi, hừ!"
Nguyên Trung xem đồng hồ thấy cũng hơi muộn:
"Anh à, em về nhà với vợ em đây! Đi mua bánh trung thu mà đứng tám với anh cả buổi đến tối luôn rồi, vợ em ở nhà chắc đang lo lắng cho em lắm! Thôi em về nhà đây, tạm biệt anh nha, anh nhớ phải làm theo những gì em nói đó.
Không là khó tán gái lắm, hahaha!"
Xuân Hạc gật đầu:
"Ờ ờ anh biết rồi, cậu về nhà lẹ đi không là nóc nhà tức giận đó!"
Nguyên Trung cười tươi rói:
"Dạ em biết rồi đại ca, hahaha..."
Xuân Hạc lắc đầu ngao ngán:
"Haizz, cái thằng nhóc này thật tình! Cưới vợ xong từ người hướng nội chuyển sang thành hướng ngoại luôn, bộ lập gia đình rồi là tính cách sẽ bị thay đổi hả ta? Sao mà ngộ nghĩnh lạ lùng thế nhỉ?"
Nguyên Trung mua bánh trung thu về tới nhà, anh đi khoe với Yến Loan.
"Vợ yêu ơi, em đoán xem hôm nay anh đi xuống làng mua cái gì nè?"
Yến Loan giả bộ không biết:
"Anh đi mua trà hả?"
Nguyên Trung lắc đầu:
"Đoán sai rồi nhé! Anh mua cái khác í, em đoán thử hôm nay là ngày gì nè?"
Yến Loan nhìn anh hóng hớt câu trả lời của cô mà cô