Nguyên Trung chạy thẳng một mạch về đến nhà, anh nhìn thấy Yến Loan đang ngồi viết thơ trên giấy thì anh chạy lại bên cạnh cô.
Anh nhìn vào tờ giấy thấy cô đang ghi thơ thì trong đầu anh lại nhảy chữ, Nguyên Trung bắt đầu ngâm thơ đối lại với câu thơ của Yến Loan.
Cô nghe anh đối thơ xong thì liền giật mình, hoang mang, nhìn chằm chằm vào anh không rời mắt.
"Anh...?"
Nguyên Trung nở nụ cười hoà nhã:
"Anh đã trở về rồi!"
Nước mắt của cô khẽ rơi xuống má, cô không thể tin được, chuyện này là thật sao? Nguyên Khoa rốt cuộc đã trở về rồi ư?
"Anh...anh là Nguyên Khoa?"
Nguyên Trung gật đầu:
"Đúng vậy! Anh đã nhớ hết tất cả mọi thứ, anh xin lỗi vì đã không gặp lại em sớm hơn!"
Yến Loan vô cùng bất ngờ, cô vỡ oà trong hạnh phúc, nước mắt cứ thế mà rơi xuống gò má xinh đẹp.
"Anh...anh có biết em đợi anh lâu đến như thế nào rồi không? Em đã đợi anh suốt 100 năm dài dằng dẵng, em còn tưởng mình sẽ không bao giờ có thể gặp lại anh được nữa!"
Nguyên Trung ôm cô vào lòng an ủi:
"Đừng khóc nữa, nín đi anh thương! Chẳng phải bây giờ chúng ta đã gặp lại nhau rồi hay sao?"
Yến Loan giơ ngón tay lên móc ngoéo:
"Anh phải hứa với em từ nay trở đi không được rời xa em nữa nha!"
Nguyên Trung cũng móc ngoéo với cô:
"Được, anh hứa! Từ nay trở đi hai chúng ta sẽ sống hạnh phúc với nhau mãi mãi, không ai có thể chia cắt chúng ta được nữa! Kiếp trước đã không được trọn vẹn thì chúng ta bắt đầu lại kiếp này được không em?"
Yến Loan mỉm cười:
"Được ạ! Yêu chồng nhiều!"
Hai người mỉm cười hạnh phúc, Nguyên Trung hôn Yến Loan nồng thắm, chan chứa tình yêu nồng cháy.
Hai người giờ đây đang rất hạnh phúc, sau những cuộc chia ly bây giờ mới được hội ngộ cùng nhau, tình yêu luôn khiến con người ta chìm đắm trong mật ngọt.
Cho dù có trải qua nhiều chông gai thử thách, nhưng nếu như trái tim của cả hai luôn hướng về nhau thì bọn họ cho dù ở kiếp nào đi chăng nữa cũng sẽ hữu duyên gặp lại.
Về phía Nguyệt Thư, cô đang rất tức giận, cô như phát điên lên khi nhìn thấy Nguyên Trung mắng cô sau đó thì bỏ đi trước mặt của cô.
Nguyệt Thư siết chặt tay lại thành nắm đấm, cô gằn giọng nói.
"Được lắm, anh dám đối xử với tôi như vậy! Nếu tôi không có được hạnh phúc, thì các người cũng đừng hòng có được hạnh phúc! Hahaha, Yến Loan ơi là Yến Loan! Tại sao tao lại gặp mày hoài vậy, mày đúng là con chó ngáng đường, đáng lẽ tao nên giết ch.ết mày từ 100 năm trước mới đúng.
Có lẽ do tao quá nóng vội muốn cho Nguyên Khoa tái sinh, cho nên tao đã quên mất mày.
Nhưng không sao, lần này tao sẽ không quên mày nữa đâu, mày sẽ được nếm mùi đau khổ tận cùng, hahaha!"
Nguyệt Thư đứng dậy, ánh mắt cô lạnh lùng liếc nhìn Tiểu Hồ:
"Cậu mau đi triệu tập đám cương thi An Long, An Liên lại đây cho tôi!"
Tiểu Hồ ớn lạnh:
"Vâng!"
Nguyệt Thư cười gian ác:
"Hahaha, chúng mày chuẩn bị nếm mùi của sự chết chóc đi! Cuộc chơi chỉ mới bắt đầu thôi!"
Sau khi Tiểu Hồ đã triệu tập đầy đủ thì Nguyệt Thư bước tới, cô đứng nhìn mọi người bằng ánh mắt lạnh lùng.
Khiến cho ai nấy đều phải run sợ trước uy quyền của cô, An Long là cương thi mạnh nhất có được ý chí của riêng mình.
Chỉ có An Liên là cương thi mao trắng mạnh thứ hai, nhưng lại không có ý chí mà bị cô điều khiển.
Nguyệt Thư nhìn An Long bằng ánh mắt sắc bén.
"Nhiệm vụ của cậu là đi giết ch.ết con quỷ Yến Loan cho tôi!"
An Long chấp hành mệnh lệnh:
"Vâng!"
Vì An Long khi còn sống từng là người dân làng Hành Sơn, cho nên cậu rất quen thuộc đường đi lối mòn ở nơi đây.
Chỉ một thoáng chốc cậu đã đến trước cửa ngôi miếu thờ nữ quỷ, A Diệp là thụ yêu của cây cổ thụ ở trước ngôi miếu, cô nhìn thấy An Long bước đến thì vội vã chạy ra hỏi thăm.
"An Long! Cậu đến đây làm gì thế?"
An Long khuôn mặt lạnh tanh:
"Giết quỷ!"
A Diệp chấn động, cô biết cậu đến đây để giết ch.ết Yến Loan, lúc trước A Diệp và Yến Loan cũng từng chơi thân với nhau.
Cô không thể để cho An Long giết ch.ết Yến Loan được, cô ấy đã rất đau khổ rồi, còn gì đau khổ bằng khi lang thang trên nhân gian suốt 100 năm chỉ để tìm kiếm người mình yêu thương nhất chứ.
"Cậu muốn giết Yến Loan ư?"
An Long lạnh lùng gật đầu, cậu nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén:
"Đừng có mà giở trò, nếu không chủ nhân sẽ giết c.hết cô!"
A Diệp bất đắc dĩ gật đầu:
"Ừ, tôi không có ý đồ gì đâu!"
An Long lạnh lùng bước đi vào ngôi miếu, A Diệp thở dài:
"Yến Loan ơi là Yến Loan, sao số của cô khổ như vậy chứ? Khó khăn lắm mới gặp lại người mình yêu, bây giờ giông tố lại sắp ập đến rồi!"
Trong khi đó, Yến Loan và Nguyên Trung đang rất hạnh phúc bên nhau, hai người đang ôm nhau hôn nhau thắm thiết.
Bỗng dưng cánh cửa bị mở tung ra, một con cương thi xuất hiện, ánh mắt căm phẫn tà ác hiện rõ lên khuôn mặt của cương thi khiến cho Nguyên Trung khiếp đảm.
"Ai...ai thế? Tại sao lại vào nhà của tôi?"
An Long nhìn Yến Loan bằng cặp mắt ăn tươi nuốt sống, chính cô ta là người đã giết ch.ết cậu và mẹ của cậu.
An Long rất căm ghét và hận thù Yến Loan, cô là con quỷ máu lạnh giết người không gớm tay, bây giờ cô ta còn đang rất hạnh phúc vui vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
An Long hùng hổ chạy vào bên trong, cậu giơ móng vuốt sắc nhọn của mình ra tiến về phía Yến Loan để cấu xé cô.
"Mày đã giết ch.ết tao và mẹ của tao, hôm nay mày phải trả giá cho những gì mày đã làm, trả mạng lại cho tao đi con quỷ độc ác!"
Nguyên Trung vẫn còn ngờ nghệch chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì bỗng dưng Yến Loan đẩy anh ra phía cửa rồi hét lên.
"Mau