Hàng trăm pháp sư đứng vây xung quanh Nguyệt Thư, khuôn mặt ai nấy đều rất phẫn nộ trước cái chết thê thảm của Mộc Khải và Mộc Lăng.
Nguyệt Thư vẫn bình tĩnh khoanh tay trước ngực cười nhếch.
"Các ngươi muốn giết ta sao? Hahaha..."
Mộc Phong tức giận rút cây kiếm ra chỉ về hướng Nguyệt Thư hét lớn.
"Mọi người mau giết ch.ết cô ta báo thù cho chưởng môn cũ Mộc Lăng và Mộc Khải thiên sư!"
Mọi người nghe lệnh Mộc Phong, tất cả đều xông lên đánh Nguyệt Thư.
Cô chỉ mỉm cười nhếch mép, cô niệm chú triệu hồi khổng tước phun băng.
Tất cả pháp sư nhìn thấy khổng tước băng thì bọn họ vô cùng kinh ngạc.
"Cái gì?"
"Đây...đây là khổng tước băng trong truyền thuyết sao?"
"Không thể nào!"
"Tại sao cô ta lại biết cách triệu hồi khổng tước băng vậy?"
"Rốt cuộc cô ta là thần thánh phương nào mà lợi hại như thế?"
"Thật không thể tin được!"
"Chúng ta có nên rút lui không?"
Mộc Phong tròn xoe mắt, hắn không thể tin được Nguyệt Thư lại biết cách triệu hồi khổng tước băng.
Đây chính là tuyệt chiêu sát thương mạnh thứ ba bị thất truyền của Huyền Thuật Linh, tại sao cô ta lại học được nó.
Rốt cuộc cô ta có nguồn gốc lai lịch như thế nào mà khiến cho mọi người kinh ngạc đến như vậy?
Nguyệt Thư cười lạnh:
"Mộc Phong! Ta với ngươi không thù không oán, thế mà ngươi lại đem hết tất cả pháp sư đến đây để truy giết ta! Ta muốn quay đầu hướng thiện nhưng các ngươi lại cản trở ta, các ngươi muốn dồn ta tới đường cùng.
Vậy thì hôm nay sẽ là ngày giỗ của các ngươi, các ngươi đi chết đi!"
Nguyệt Thư niệm chú khổng tước phun mưa băng xuống, mưa băng biến thành những mũi tên băng nhọn hoắc rơi xuống đám pháp sư.
Mưa băng rơi xuống làm tàn sát rất nhiều pháp sư, bọn họ cố gắng chống đỡ nhưng mưa băng quá mạnh cứ rơi xuống không ngừng.
Đám pháp sư tụ tập lại với nhau tạo thành kết giới vững chắc để cho mưa băng không rơi xuống trúng bọn họ, Nguyệt Thư cười lạnh, cô niệm chú khổng tước phun quả cầu băng tuyết xuống làm vỡ kết giới ra thành trăm mảnh.
Khiến cho đám pháp sư bị thương nằm la liệt dưới đất, ai ai cũng đều trọng thương phun ra một bãi máu đỏ tươi.
Mộc Phong không cam tâm mình bị thua như vậy, hắn đứng dậy lau vết máu còn dính ở khoé môi.
Hắn hét lớn.
"Mọi người mau tập trung lại, chúng ta đông người hơn nên chúng ta sẽ không thua dưới tay cô ta đâu! Mọi người mau tạo trận pháp vây nhốt cô ta vào bên trong, chúng ta không nên đánh lẻ bởi vì đánh lẻ cô ta có lợi thế hơn.
Chúng ta phải đoàn kết dùng trận pháp đối phó với cô ta, lần này nhất định không để cho cô ta chiếm thế thượng phong.
Chúng ta tạo trận pháp mạnh nhất để nhốt cô ta vào bên trong!"
Mọi người ai nấy cũng đều gật đầu đồng ý, bởi vì đánh riêng lẻ thì Nguyệt Thư có lợi thế hơn.
Một mình cô có thể cân hết hàng trăm pháp sư, tuyệt chiêu của cô quá mạnh cho nên bọn họ không có cách nào đấu lại.
Chỉ còn một cách đó là tạo trận pháp để nhốt cô vào bên trong, sau đó lợi dụng trận pháp để bày binh bố trận giết cô ở bên trong trận pháp thì mới có hi vọng tiêu diệt được cô.
Nguyệt Thư đứng cười mỉa mai.
"Hahaha...các ngươi muốn nhốt ta vào trong trận pháp sao? Đừng có mơ!"
Nguyệt Thư niệm chú khổng tước phun mưa băng xuống, khiến cho bọn họ không thể nào tập trung để lập trận pháp.
Mộc Phong thấy vậy thì vô cùng tức giận, hắn triệu hồi ra Miêu Tinh, một con mèo đen tuyền đã thành tinh được 400 năm ra để đấu với Nguyệt Thư.
Hắn cười nhếch mép.
"Hừ, tôi gửi con mèo ở đây để nó chơi đùa với cô một lúc nhé! Hahaha...còn tôi bận đi lập trận pháp rồi, không rảnh rỗi để mà chơi đùa với cô ở đây đâu! Thế nhé!"
Nói xong hắn thảy con Miêu Tinh ở đó rồi bỏ đi, Nguyệt Thư nở nụ cười khinh bỉ.
"Chỉ có con mèo hoang này mà cũng dám phách lối với ta sao? Hừ, đúng là nực cười!"
Nguyệt Thư niệm chú triệu hồi Tiểu Hồ đến, Tiểu Hồ đang trông tiệm thuốc ở làng Hành Sơn thì nghe thấy lệnh triệu tập của Nguyệt Thư.
Cậu liền xuất hiện đến bên cạnh chủ nhân, vừa mới đến nơi thì trước mắt của cậu đã hiện ra khung cảnh điêu tàn.
Mọi thứ đều tan hoang, có rất nhiều pháp sư đang đứng ở phía bên kia bố trí trận pháp, còn Nguyệt Thư đang đứng trước mặt một con Miêu Tinh.
Tiểu Hồ quỳ xuống chắp tay nói.
"Chủ nhân gọi tôi tới đây có gì sai bảo ạ?"
Nguyệt Thư ánh mắt lạnh lùng nhìn con Miêu Tinh:
"Ta giao con mèo hoang này cho ngươi đó, ngươi hãy mau chóng đi làm thịt mèo ăn đi! Ăn nó sẽ giúp tu vi của ngươi tăng lên đáng kể đó, đừng lãng phí bữa ăn thịnh soạn như vậy chứ? Đã bao lâu rồi ngươi chưa được ăn thịt mèo? Hahaha..."
Tiểu Hồ đã hiểu ra, cậu nhìn con mèo tinh ở trước mặt mà li.ếm môi chóp chép, đúng là lâu lắm rồi cậu chưa được ăn lại thịt mèo.
Nhìn con mèo to bự ở trước mặt mà đôi mắt long lanh của cậu vụt sáng lên, Tiểu Hồ khoái chí cười nói.
"Cảm ơn chủ nhân, tôi sẽ ăn thật sạch sẽ con mèo hoang này không còn một chút thịt dính xương!"
Nguyệt Thư cười hình bán nguyệt:
"Tốt lắm! Bây giờ ta phải đi xử lý cái đám pháp sư thối tha kia rồi, phía bên đây giao cho ngươi xử lý đó!"
Tiểu Hồ chấp hành mệnh lệnh:
"Vâng, thưa chủ nhân!"
Nguyệt Thư mỉm cười hài lòng, cô bước đi nhẹ nhàng đến chỗ mấy đám pháp sư đó đang bày binh bố trí trận pháp.
Bọn họ nhìn thấy cô đang tiến đến thì ai nấy đều ớn lạnh sống lưng.
"Mộc Phong, chẳng phải cậu đã ngăn cản cô ta rồi sao? Tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây vậy hả?"
"Đúng đó, cô ta đang tiến đến gần kìa!"
"Mộc Phong, cậu ngăn cản cô ta kiểu gì thế