Vỹ Lưu, Danh Phi, Ngự Lâm nghe Hải Minh nói xong mà bọn họ cảm thấy bực mình.
"Hải Minh, cậu vừa mới nói cái gì hả?"
Vỹ Lưu bức xúc:
"Cậu nói ai là ô nhục của giới pháp sư hả? Cậu chán sống rồi phải không?"
Hải Minh trừng mắt:
"Ừ tôi nói đấy thì sao hả? Bộ tôi nói không đúng ư?"
Danh Phi tức giận:
"Cậu mất trí rồi sao? Hà cớ gì lại đi gây sự với nhau chỉ vì một cô gái?"
Hải Minh cười nửa miệng:
"Haha, cô gái? Cô ta là quái vật thì có! Nhìn cô ta xem có giống con người hay không? Có cô gái nào mà sức mạnh khủng bố như cô ta không? Các người mở to mắt ra mà nhìn đi, nếu không tiêu diệt cô ta thì sớm muộn gì cô ta cũng sẽ lật đổ Huyền Thuật Linh.
Cô ta sẽ thống trị cả toàn thể pháp sư, lúc ấy các người mới là kẻ bị cô ta giẫm đạp dưới chân đó! Đồ ngu, mau mở to mắt mà nhìn đi!"
Danh Phi, Ngự Lâm, Vỹ Lưu nghe xong thì bọn họ thấy cũng có lý.
Nãy giờ bọn họ chỉ mới dùng năm mươi phần trăm công lực thôi, bọn họ chưa dùng hết một trăm phần trăm công lực đâu.
Lần này, bọn họ nhất định sẽ dồn hết sức để tiêu diệt Nguyệt Thư.
Danh Phi, Ngự Lâm, Vỹ Lưu đồng thanh:
"Được rồi, chúng ta phải nghiêm túc lại! Lần này không đùa giỡn với cô ta nữa, làm sao cô ta có thể đấu lại bốn người chúng ta được chứ! Bốn người chúng ta là chưởng môn của bốn môn phái lớn nhất đất nước này! Làm sao chúng ta có thể thua kém cô ta được, nào, mọi người hãy cùng nhau dốc hết sức tiêu diệt cô ta thôi!"
Hải Minh mỉm cười hài lòng:
"Vậy mới được chứ!"
Trong lúc đó ở Huyền Thuật Linh, Mộc An nghe lời Mộc Khải bước vào thư phòng của sư tổ Mộc Thiên để lấy quyển sách bí thuật cổ xưa.
Thư phòng của sư tổ Mộc Thiên được bao phủ bởi phong ấn mạnh mẽ, không có ai có đủ khả năng để phá hủy phong ấn được.
Nhưng kỳ lạ thay, khi Mộc An vừa bước đến cánh cửa thì phong ấn bỗng nhiên biến mất.
Cậu bước chậm rãi vào bên trong căn phòng, vừa bước vào căn phòng, đập vào mắt cậu là bức tranh vẽ chân dung hình của Minh Thư, nhưng Minh Thư không mặc đồ hiện đại mà mặc đồ ngày xưa.
Mộc An vô cùng hoảng hốt:
"Cái gì thế này? Sao bức ảnh chân dung của Minh Thư lại ở trong thư phòng của sư tổ Mộc Thiên vậy nhỉ? Thật kỳ lạ!"
Mộc An nhìn thấy dòng chữ ở phía dưới bức chân dung có tên là Nguyệt Thư, lúc này Mộc An còn bàng hoàng hơn nữa.
"Cái gì? Đây không phải là Minh Thư hả? Cô gái này là Nguyệt Thư sao? Tại sao hai người lại giống nhau y đúc thế này!"
Mộc An đi xung quanh thư phòng để tìm kiếm quyển sách bí thuật cổ xưa, thì bỗng nhiên cậu nhìn thấy trên kệ sách có một hộp gỗ dán xung quanh là phù chú.
Mộc An tò mò mở ra xem, điều kỳ lạ là cậu vừa đụng vào hộp gỗ thì các phong ấn phù chú liền biến mất.
Mộc An mở hộp gỗ ra thì cậu bất ngờ khi nhìn thấy một sợi dây chuyền viên ngọc huyền linh màu xanh dương thật đẹp.
Cậu tò mò đeo thử thì bất ngờ một loạt ký ức ở đâu hiện về trong tâm trí của cậu.
Cậu vừa đeo vào thì bỗng nhiên một loạt ký ức hiện ra, ký ức này không phải của cậu mà là của sư tổ Mộc Thiên.
Cậu thấy hắn yêu đơn phương Nguyệt Thư, rất muốn bên cạnh nàng nhưng lần nào cũng bị nàng từ chối, nàng tặng cho hắn một viên ngọc huyền linh để hắn gia tăng công lực.
Viên ngọc này vừa có thể trị thương, vừa có thể gia tăng công lực để tu luyện, nàng tặng cho hắn chỉ mong hắn sớm đắc đạo thành tiên.
Nhưng ai ngờ đâu hắn lại yêu nàng say đắm, hắn không muốn thành tiên nữa, hắn chỉ muốn được ở bên cạnh nàng.
Hắn nâng niu viên ngọc như kho báu, từ khi nàng mất tích hắn như phát điên, hắn đi tìm nàng không ăn không ngủ.
Hắn khắc hoạ bức chân dung của nàng để ngắm nghía mỗi ngày cho thoả mong nhớ, sau đó thì hắn lấy một hộp gỗ bỏ sợi dây chuyền huyền linh vào bên trong.
Rồi dùng phù chú phong ấn nó lại không cho ai đụng vào nó hết, Mộc Thiên vì quá đau lòng và thương nhớ Nguyệt Thư nên hắn bị bệnh tương tư.
Hắn không ăn không uống cả vài tháng, đến nổi không còn sức lực nữa, bởi vì hắn cũng sắp đắc đạo thành tiên cho nên nhịn ăn một tháng cũng không si nhê gì.
Nhưng hắn lại nhịn ăn rất nhiều tháng và kéo dài đến 1 năm thì sức khỏe hắn yếu đi, trước khi chết hắn đã dùng hết sức mạnh của mình phong ấn căn phòng này lại.
Đây là bí mật nho nhỏ trong lòng của hắn, hắn không muốn mọi người trong Huyền Thuật Linh biết hắn yêu sư muội của mình.
Sức mạnh của hắn truyền hết vào trong sợi dây chuyền viên ngọc Huyền Linh này, nếu ai hữu duyên đeo vào thì sẽ thừa hưởng toàn bộ sức mạnh của hắn.
Quay trở về thực tại, Mộc An biết được bản thân mình là kiếp sau của Mộc Thiên thì cậu vô cùng sốc nặng.
Hèn gì ngay từ đầu gặp Minh Thư, cậu đã yêu cô, bởi vì nhìn cô rất giống một ai đó lờ mờ trong trí nhớ của cậu.
Nhưng cậu lại không nhớ ra, bây giờ thì sự thật được phơi bày, cuối cùng Mộc An cũng đã hiểu lý do vì sao cậu yêu Minh Thư từ cái nhìn đầu tiên rồi.
Mộc An hoang mang:
"Chẳng lẽ Minh Thư chính là Nguyệt Thư sao? Chẳng lẽ mình là kiếp sau của sư tổ Mộc Thiên?"
Bởi vậy cậu mới trẻ tuổi mà có sức mạnh phi thường, mạnh giống như Mộc Thiên vậy.
Cậu cũng là người duy nhất bước chân vào căn phòng của sư tổ, cũng là người duy nhất mở được phong ấn trên hộp gỗ để lấy viên ngọc huyền linh.
Khi cậu đeo nó lên người thì bỗng dưng cơ thể của cậu có cảm giác lạ, một luồng sức mạnh bí ẩn từ viên ngọc phát ra nhập vào người của cậu một cách điên cuồng.
Thân thể của cậu sáng bừng lên, cậu cảm giác sức mạnh của mình đang tăng nhanh đáng kể, tốc độ vô cùng chóng mặt.
Sau mười lăm phút, thân thể của cậu đã hấp thu hết