Nam Dương hậm hực nói:
"Được rồi, ta cho ngươi thời gian để suy nghĩ cách phá giải phong ấn đó! Ngươi mau suy nghĩ lẹ đi nha!"
Nguyệt Thư nhăn mặt:
"Biết rồi, nói hoài! Làm như phong ấn này dễ phá lắm vậy! Dù sao ta cũng đâu phải là Nguyệt Linh, ta đâu có mạnh giống bà ta đâu mà biết!"
Nam Dương trợn mắt:
"Ngươi nói xằng bậy cái gì đó? Ngươi là hậu duệ của ả ta thì ngươi phải biết cách hoá giải chứ?"
Nguyệt Thư cười khẩy:
"Hậu duệ thì sao? Ta còn chưa bao giờ gặp mặt bà ta lần nào? Bà ta đã thăng thiên từ năm trăm về trước, lúc ấy ta còn chưa sinh ra đời đâu! Với lại những quyển sách bí thuật bà ta để lại, ta cũng chưa học xong hết.
Bởi vì bà ta đã cất giấu quyển bí thuật cấm thất truyền ở một nơi nào đấy ta còn chưa tìm ra được, ta chỉ mới tìm được những quyển bí thuật cổ xưa của sư phụ thôi.
Chứ của Nguyệt Linh thì ta chưa từng thấy quyển sách nào của bà ấy để lại, ngươi bảo ta giải phong ấn của bà ta thì ta chịu thua đấy!"
Nam Dương lo lắng:
"Vậy bây giờ phải làm sao? Nguyệt Thư, ngươi mau suy nghĩ cách giúp ta đi! Ta không muốn ở lại nơi xó xỉnh này nữa đâu!"
Nguyệt Thư cười lạnh:
"Được thôi, ta đang cố gắng giúp ngươi đây! Nhưng bây giờ ta đói bụng quá, ta phải đi kiếm ăn đây! Khi nào ăn xong no nê thì ta sẽ suy nghĩ cách giúp ngươi, được không?"
Nam Dương hét lên:
"Cái gì? Sao ngươi dám bỏ ta ở lại đây mà đi ăn hả?"
Nguyệt Thư nhíu mày:
"Ta là con người đó, ta mà không ăn là ta chết đói đó thưa ngài Atula vương! Có thực mới vực được đạo hiểu không?"
Nguyệt Thư nói xong thì quay lưng bỏ đi, Nam Dương đứng đó tức sôi máu.
"Chết tiệt, cái con ả tiện nhân Nguyệt Thư này dám ham ăn bỏ bổn vương ở lại đây sao? Được lắm, ta mà thoát ra ngoài được là ngươi biết tay ta! Đồ nữ nhân phàm ăn tục uống, nữ nhân đáng ghét!"
Nguyệt Thư đi ra ngoài hang động, bên ngoài là rừng thiêng nước độc, cây cối um tùm, bây giờ cô phải đi hái trái cây quả mọng có thể ăn được.
Hái thêm ít nấm về nấu súp ăn, bỗng nhiên cô nhìn thấy một con gà rừng đang đào đất tìm giun.
Thì khoé miệng cô khẽ nhếch lên.
"Hahaha, miếng mồi ngon của ngày hôm nay đây rồi! Nào bé gà ngoan, mau lại đây làm thức ăn cho ta nào!"
Nguyệt Thư cầm cục đá ném vào con gà rừng, con gà thấy nguy hiểm liền né theo phản xạ rồi bỏ chạy.
Nguyệt Thư cầm cục đá dí theo sau, cô không tin là mình không bắt được con gà đó, cô đuổi theo con gà một hồi thì đã thấm mệt.
Nguyệt Thư tức giận, tại sao có con gà mà nó cũng dám chống đối cô? Cô nổi điên lên, cô vận nội công vào cục đá rồi ném một phát vào đầu con gà rừng, cục đá có chứa nội lực ở bên trong thoáng chốc đã bay thẳng vào đầu con gà một cái cốp.
Con gà rừng chính thức bị bể đầu, nó nằm bất động dưới đất không nhúc nhích, máu trên đầu nó chảy tứ tung xuống đất.
Nguyệt Thư phủi tay mỉm cười hài lòng.
"Phải vậy chứ! Ngươi phải cảm thấy vinh hạnh khi được làm bữa ăn của ta đi, hahaha!"
Cô xách con gà rừng về hang động, cô đi kiếm ít củi để nhóm lửa, trời cũng bắt đầu tối nhiệt độ ở trong hang động lại giảm xuống càng lúc càng lạnh.
Nguyệt Thư dùng cục đá mài lửa mãi vẫn không bén lửa, cô bực mình lấy một lá linh phù ở trong người ra niệm hoả diệm.
Bỗng nhiên lá linh phù bốc cháy thành ngọn lửa, thế là cô đã thành công tạo lửa trại ngon lành.
Giờ chỉ còn đi nấu bữa tối nữa thôi là xong xuôi, Nguyệt Thư đi tìm kiếm xung quanh chẳng thấy dụng cụ gì để nấu.
Cô đi ra ngoài đất gần vũng sình, cô lấy một ít đất về nặn thành cái nồi, cái dĩa với cái chén và muỗng.
Sau đấy cô nung đất sét lên ngọn lửa, bởi vì ngọn lửa trại cũng không quá lớn để có thể nung đất sét nhanh chóng.
Nên cô niệm chú triệu hồi phượng hoàng lửa ra, để phun lửa nung cho đất sét mau cứng lại để cô có nồi mà nấu súp gà.
Sau khi nồi dĩa chén muỗng đã được nung xong thì phượng hoàng lửa cũng biến mất, cô lấy cái nồi đất vừa mới nung xong đem đi rửa sạch ở bờ suối cạnh đó.
Rửa sạch sẽ thì cô cũng rửa luôn một ít trái cây quả mọng với nấm và con gà, con gà thì cô vặt lông nó cho sạch sẽ rồi rửa với nước sạch.
Sau đấy thì cô bỏ gà vào nồi thêm ít nước nữa để luộc gà, Nguyệt Thư cầm cái nồi vào bên trong để lên lửa trại và bắt đầu nấu.
Trong lúc chờ gà chín thì cô lấy ít trái cây quả mọng ra ăn lót dạ, một lúc sau khói bốc nghi ngút mùi thơm luộc gà đã thoang thoảng bốc lên.
Cái mũi nhỏ của cô ngửi thấy mùi thơm liền biết gà đã chín, cô mở nắp nồi ra gắp con gà ra dĩa, rồi đổ nấm vào nồi hầm.
Cô ngồi xé thịt gà ra thành từng miếng nhỏ bỏ vào dĩa, sau đó mở nắp nồi ra bỏ thịt gà xé vào bên trong.
Cô ngồi lấy muỗng khuấy khuấy cho nấm và gà trộn đều lại với nhau, một lát sau nồi súp gà của cô cũng sôi sùng sục chín rồi.
Mùi thơm cũng đã bốc lên nghi ngút khắp hang động, cái mũi thính của Nam Dương bắt đầu hít lấy hít để, miệng hắn thèm thuồng nhỏ cả dãi.
Đã năm trăm năm trôi qua hắn chưa bao giờ được ngửi lại mùi thức ăn thơm phức như thế này, Nam Dương biết ngay Nguyệt Thư vừa mới nấu đang còn nóng hổi.
Hắn hét lên thật lớn.
"Nguyệt Thư, ngươi nấu món gì mà thơm thế?"
Cái nồi súp gà của cô nấu chín thì cô nhấc xuống rồi múc ra chén ăn, đang