Yến Loan ngồi vuốt mái tóc của Xuân Hạc, ánh mắt dịu dàng chứa chan tình cảm đang ngắm nhìn cậu ngủ say trên giường.
Đã hơn 100 năm trôi qua rồi, cô đã đợi cậu rất lâu, lâu không thể nhớ được.
Bây giờ gặp lại cảm xúc như vỡ òa, sự vui mừng này không thể tả xiết.
Yến Loan phất tay biến hóa ra một căn phòng tân hôn thật đẹp, căn phòng tân hôn giống như ngày xưa.
Giống như quay lại thời điểm lúc hai người đang kết hôn vậy.
Xuân Hạc đang lim dim mắt bỗng nhiên giật mình tỉnh dậy, thấy có một bàn tay mềm mại đang vuốt tóc mình.
Cậu ngồi bật dậy quay sang nhìn thì giật mình.
"Cô...cô là ai?"
Một cô gái? Đây không phải là nữ quỷ kia chứ? Nghe dân làng đồn nữ quỷ đó xấu xí đáng sợ lắm mà, tại sao lại xuất hiện một cô gái xinh đẹp diễm lệ kinh động lòng người đến vậy.
Xuân Hạc không khỏi ngạc nhiên nhìn cô, Yến Loan thấy cậu hốt hoảng như vậy thì cô khẽ bật cười.
"Hihi, đã hơn 100 năm rồi chúng ta mới gặp lại! Chàng không nhớ thiếp sao?"
Xuân Hạc ngớ người:
"Cái gì 100 năm cơ? Tôi và cô làm gì quen biết nhau đâu?"
Yến Loan vui vẻ nắm lấy tay của cậu nói nhẹ nhàng:
"Thiếp đã đợi chàng suốt 100 năm, từ khi chàng chết đi thiếp rất đau khổ! Không ăn không ngủ, cứ thế mòn mỏi đợi chàng tỉnh dậy trong vô vọng.
Mà thiếp đã kiệt sức rồi qua đời, tưởng rằng chết đi là chúng ta có thể ở bên cạnh nhau không chia lìa rồi.
Ai mà ngờ sau khi thiếp chết thiếp lại không thể tìm thấy chàng, thiếp cứ đi kiếm chàng trong vô vọng từ ngày này qua ngày khác.
Tháng này qua tháng khác, năm này qua năm khác, xuân hạ thu đông đều tìm kiếm chàng.
Nhưng tìm mãi tìm mãi vẫn không thể tìm thấy chàng, thiếp rất đau khổ, thiếp đi tìm kiếm chàng không biết thời gian đã trôi qua nhanh đến như thế.
Nhanh đến mức thấm thoát đã qua 100 năm rồi, nhưng không sao vì cuối cùng thiếp cũng đã được gặp chàng.
Thiếp vui lắm!"
Xuân Hạc nghe xong đơ người tại chỗ, cái cô gái này rốt cuộc có bị nhầm người không vậy? Cậu thực sự nghe không hiểu gì luôn á, vậy cô ta chính là con quỷ đạo hạnh 100 năm đó hả.
Sao nhìn cô ta không có hung dữ như mấy lời đồn thổi trong làng vậy, cô ta vừa hiền vừa đẹp lại vừa dịu dàng mà còn si tình nữa chứ.
Đúng là tội nghiệp chết lâu như vậy mà vẫn nhung nhớ người yêu không chịu đi đầu thai chuyển kiếp, cứ day dứt với hồng trần như vậy sao có thể yên tâm đi đầu thai.
Thật là một con quỷ đáng thương tội nghiệp, nhưng cậu vẫn không quên nhiệm vụ cao cả của mình.
Hôm nay đồng ý đến đây để kết hôn với nữ quỷ với mục đích chính là để giết ch.ết nữ quỷ đó, con dao phép đang được cậu giấu vào trong thắt lưng ở bên hông của mình.
Nhân lúc con quỷ này đang hiền lành không phòng bị, thì một nhát đâm xuyên qua tim nó là xong hoàn thành nhiệm vụ cứu được dân làng.
Yến Loan đang vui mừng chìm đắm trong hạnh phúc mà chưa biết nguy hiểm gần kề, đối với người quan trọng nhất của mình thì cô không có một chút đề phòng nào cả.
Xuân Hạc ôm Yến Loan vào lòng v.uốt ve an ủi, cô đang hạnh phúc nằm trọn trong lồng ng.ực rắn chắc của cậu mà không để ý đến xung quanh.
Xuân Hạc thò tay vào thắt lưng lấy ra con dao phép mà pháp sư Du Hải đã đưa và dặn dò cho cậu trước khi chết, con dao này có bùa chú viết bằng máu của pháp sư nên rất có linh lực.
Chỉ cần đâm vào tim của con quỷ thì có thể giết ch.ết được nó, nếu không chết thì cũng bị thương nặng lâu hồi phục.
Xuân Hạc lấy con dao ra định đâm vào tim của Yến Loan thì bỗng nhiên cô nắm lấy tay cậu, ánh mắt của cô có phần lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào con dao đang ở trong tay cậu.
"Chàng muốn làm gì?"
Xuân Hạc cắn răng lấy hết sức can đảm rồi hất tay cô ra, cậu giơ lên cao rồi đâm xuống thật mạnh.
"Chết đi con quỷ cái!"
Xoẹt
"Á á á..."
Máu đỏ tươi văng tung tóe xuống giường, máu chảy loang ra bộ váy cưới đỏ rực của Yến Loan.
Máu chảy xuống nền nhà, cô ôm cánh tay của mình mà hét lên đau đớn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Xuân Hạc đầy độc ác.
"Chàng dám chém thiếp sao? Chàng...chàng..."
Xuân Hạc vừa nãy định đâm vào tim của cô nhưng do cô lấy tay đỡ nên con dao đã chém sâu vào cánh tay của cô, máu chảy ra không ngừng